Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 580 -




Từ sau khi không gian giữa dãy núi bị phá bỏ, xe ngựa đi qua lại giữa trấn Thần Linh và huyện Dương Nam có thể đi thẳng một đường mà không cần rẽ hướng, hơn nữa con đường lúc này không có tình trạng tắc nghẽn nên bức thư gửi từ trấn Thần Linh có thể tới được huyện Nam Dương trong thời gian ngắn nhất.
Thực mau Từ Triết ở huyện Dương Nam đã nhận được lá thư từ Điền Đường.
Triệu Đồ đang ngồi bên cạnh hắn ta, bởi vì Điền Đường có tính đặc thù ở trấn Thần Linh , hơn nữa Từ Triết là quân sư của Điền Đường, Triệu Đồ và Từ Triết cũng không còn giữ mối quan hệ cấp trên cấp dưới nghiêm ngặt như trước nữa, hiện giờ họ thân thiết với nhau không khác gì bạn bè bình thường.
Sau khi Từ Triết nhận được thư, Triệu Đồ cũng nhìn vẻ mặt của hắn, hắn không khỏi tò mò nồi dung bức thư khi thấy nụ cười trên mặt Từ Triết sau khi đọc nó.
“Nàng viết gì trong thư vậy?” Triệu Đồ hỏi, hắn cầm lấy bức thư mà Từ Triết đưa qua.
Ban đầu vẻ mặt mặt của Triệu Đồ rất nghiêm túc nhưng sau khi từng chút từng chút đọc nội dung bức thư, vẻ mặt của hắn ngày càng kỳ quái, xem xong toàn bộ bức thư hắn không nhịn được mà cười thành tiếng.
"Thật sự là… Quả nhiên vị kia có thể nghĩ ra biện pháp!” Triệu Đồ tự mình lẩm bẩm, sau đó ha ha cười lớn.
Lâu Đồng Nghĩa vừa vào phòng đã nghe thấy tiếng cười của Triệu Đồ, theo bản năng hỏi: “Sao thế?”
Triệu Đồ đưa bức thư trong tay cho Lâu Đồng Nghĩa ở trước mặt: “Không phải lúc trước ngươi và ta còn lo lắng chuyện Văn Bình hoài nghi huyện Dương Nam, sợ chuyện huyện Dương Nam bị lộ quá sớm sao, trong thư của thần sứ đại nhân nói để chúng ta gửi cho Văn Bình một lá thư, nói rằng mấy con đường ở hai nơi Dương Nam và Lâm Xuân có chút đổ nát, chúng ta phải lập tức phái người đi sửa đường, đợi khi việc sửa đường chính thức hoàn thành sẽ mời Văn đại nhân tới tận nơi kiểm tra.”
Lâu Đồng Nghĩa vừa đọc thư vừa nghe Triệu Đồ nói chuyện, khi Triệu Đồ vừa nói xong thì hắn cũng vừa vặn đọc tới cuối bức thư, đặt bức thư xuống bàn, tươi cười gật đầu: “Không hổ là thần sứ đại nhân, phương pháp này quá tuyệt diệu!”
Đang nói thì hắn chợt nhớ ra một chuyện.
“Kế hoạch này nghe có chút quen tai?”
Vừa hỏi hắn vừa nhìn hai người Triệu Đồ và Từ Triết.
Triệu Đồ dựa lưng vào ghế, cả người hơi ngả ra phía sau.
Từ Triết bình tĩnh nhìn Lâu Đồng Nghĩa.
Lâu Đồng Nghĩa gãi đầu: “Theo như ta biết thì dùng người hoặc tiền của trấn Thần Linh để sửa đường, những con đường được sửa chữa sau cùng thực ra có thể tự động được đưa vào khu vực an toàn? Cũng tức là những con đường sau khi được tu sửa sẽ tự động thuộc về khu an toàn?”
Từ Triết gật đầu, nheo mắt cười: “Lâu đại nhân có suy nghĩ không tồi!”
“Không tồi cái rắm!” Lâu Đồng Nghĩa giờ mới phản ứng lại, nhịn không được hùng hổ: “Cho nên trước đây các ngươi thực hiện cái kế hoạch này, lặng yên không một tiếng động đưa huyện Dương Nam vào trong khu an toàn của trấn Thần Linh, bây giờ lại giở trò cũ, lấy cớ sửa đường nhưng thật ra là đặt khu an toàn của trấn Thần Linh lên đường lớn, theo như cách này chỉ cần Văn Bình bước lên con đường là hắn đã bước vào phạm vi của trấn Thần Linh, dù có như thế nào cũng không thoát được!”
Từ Triết lộ vẻ kinh ngạc, chỉ cần ngẫm lại một chút liền hiểu rõ, hắn còn cho rằng Lâu Đồng Nghĩa đã sớm biết.
Triệu Đồ ngồi ở một bên nheo mắt nhìn lên: “Này, từ khi nào mà Lâu đại nhân có đầu óc thế?”
"Ta…" Lâu Đồng Nghĩa đột nhiên đập bàn, "Chẳng phải vì nhớ tới chuyện trước kia sao!"
Từ Triết nhìn bộ dáng hổn hển tức giận của Lâu Đồng Nghĩa, mỉm cười: “Cho nên Lâu đại nhân không hài lòng?”
“Cái này…” Lâu Đồng Nghĩa hoàn hồn, kéo ghế ngồi xuống, “Không, ta cực kỳ hài lòng, bản quan rất thích trấn Thần Linh, không phải chỉ là sửa đường thôi sao, sửa, con đường đó bản quan đã sớm muốn nói rồi, đổ nát quá thể, thật sự không muốn nhắc tới, chỗ đó cũng quá xấu rồi đi, ta muốn tu sửa lại hết.”
“Triệu Đồ lắc đầu: “Nhân tâm bất cổ*, nhân tâm bất cổ…”
*thành ngữ ý nói lòng người bạc bẽo, không chân thành như người xưa

Bạn cần đăng nhập để bình luận