Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 995 -




Cho đến lúc này, người nhà Vệ gia mới lục tục hoàn hồn, hành lễ trước sau: “Thần sứ đại nhân.”
Vệ lão thái thái chủ động mở miệng: “Thần sứ đại nhân nguyện ý khuyên, tất nhiên là không thể tốt hơn nữa, nếu sau này thần sứ đại nhân có bất cứ yêu cầu gì, lúc nào cũng có thể tới tìm ta.”
Điền Đường gật đầu: “Đương nhiên, đến lúc đó nhất định sẽ có chỗ cần Vệ lão thái thái trợ giúp.”
Hai bên rất nhanh đã đồng tình với nhau, cả nhà Vệ gia rời đi, chỉ để lại một mình Điền Đường đối mặt với Vệ Kiến Đình.
Lúc trước Điền Đường cũng từng gặp Vệ Kiến Đình, nhưng lúc ấy chỉ là nhìn thoáng qua từ xa, gặp mặt gần nhau giống như bây giờ thì là lần đầu tiên.
Còn đối với Vệ Kiến Đình mà nói, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy “thần sứ” trong truyền thuyết.
Lúc trước hắn không chỉ một lần nghe về thanh danh của “thần sứ” từ Lý Nhị Trụ và dân cư, cũng nghe nói qua một ít tình huống về hiện giờ phủ Lâm Xuân sửa tên thành thành Thần Linh, chỉ là hắn không ngờ thần sứ được truy phong được tôn trọng trong miệng mọi người chẳng qua chỉ là một nữ hài mười mấy tuổi.
Nhưng dù vậy, Vệ Kiến Đình vẫn nghiêm túc hành lễ.
Điền Đường nhìn hắn một cái, móc chìa khóa từ trong lòng ngực, mở cửa gỗ cách ở giữa hai người ra, chủ động đi vào.
Gian ngục giam giữ Vệ Kiến Đình này là một gian ngục của thành Thần Linh, cửa rào chỉ dùng đầu gỗ để chế tác thành, bởi vì tình huống của thành Thần Linh, công dụng giam giữ người của gian ngục này cũng không phải thực tốt, Kiến Đình muốn rời khỏi ngục, thật ra cũng không khó, nhưng nếu hắn muốn chạy ra khỏi thành Thần Linh, thì không phải chuyện dễ dàng như vậy.
Nhưng Vệ Kiến Đình cũng không biết chi tiết trong đó, thấy Điền Đường vậy mà lại chủ động mở cửa ngục ra, ngẩng đầu nhìn thoáng qua: “Thần sứ không sợ ta trốn thoát?”
“Nếu Vệ tướng quân muốn chạy, sáng sớm đã có thể đi rồi, hà tất phải chờ tới bây giờ,” Điền Đường mỉm cười: “Huống chi Vệ lão thái thái còn ở bên ngoài chờ, trừ phi Vệ tướng quân định không bận tâm về an nguy của Vệ lão thái thái.”
Ánh mắt của Vệ Kiến Đình nhanh chóng đảo qua từ bên ngoài, khi quay đầu, trong mắt cũng đã không còn cảm xúc, mà chuyển biến thành vẻ mặt bình tĩnh, thậm chí còn đưa cho Điền Đường một cái ghế dựa.
Điền Đường cũng không khách khí với hắn, ngồi xuống ghế mà hắn đưa qua, chủ động nói: “Lúc trước Lý Nhị Trụ đã nói với ta rồi, hắn đã từng khuyên Vệ tướng quân vài lời, nhưng Vệ tướng quân đều từ chối, nhưng nhìn bây giờ Vệ tướng quân vẫn luôn ở lại trong nhà lao không đi ra ngoài, chỉ sợ lúc ấy Vệ tướng quân cũng quả thật đã nghe lọt tai lời Lý nhị trụ nói.”
Vệ Kiến Đình ngồi ở ghế đối diện Điền Đường: “Người tên Lý Nhị Trụ kia không tệ, có dũng có mưu, chỉ là thủ đoạn không đủ chính phái.”
Điền Đường không ngờ Vệ Kiến Đình sẽ nói với nàng những lời này, nhướng mày, cười nói: “Ừm, ban đầu hắn là lưu manh, sau đó là dựa vào bản thân hắn mà đi từng chút đi đến địa vị bây giờ.”
“Thảo nào,” Vệ Kiến Đình bừng tỉnh đại ngộ, trong vẻ mặt mang theo vài phần quái dị: “Hành động của hắn, người thường đều không dám nghĩ tới.”
“Vệ tướng quân nói hắn cố ý giấu giếm thân phận, khiến Vệ tướng quân phải nhìn bá tánh bị tra tấn?” Điền Đường hỏi, thấy vẻ mặt Vệ Kiến Đình càng thêm phức tạp, là biết suy đoán của nàng chính xác, trong nụ cười mang theo vài phần ý cười trộm: “Xem ra chuyện lúc trước sự đúng thật đã mang lại ảnh hưởng không nhỏ cho Vệ tướng quân.”
Vệ Kiến Đình không trực tiếp trả lời câu hỏi này, ảnh hưởng đúng thật là không nhỏ, nhưng chuyện quá khứ cũng đã qua rồi, vẻ mặt hắn thay đổi nhiều lần, cuối cùng chỉ đổi giọng điệu nói: “Nếu những bá tánh đó được sống tốt, thì ta yên tâm rồi.”
“Vệ tướng quân đang chuộc tội sao?” Điền Đường đột nhiên hỏi.
Vệ Kiến Đình ngẩng đầu, nhìn nàng thật lâu, nhưng lại không mở miệng trước.
Điền Đường cũng không phải nhất thiết phải có được câu trả lời của hắn, tiếp tục nói: “Vệ gia vẫn luôn lấy lấy mạng sống bảo vệ triều đình, Vệ tướng quân mấy năm nay cũng vẫn luôn là Đại tướng quân cầm thực quyền, thế lực của Nhân Vương và Triệu Vương sở dĩ vẫn luôn không dám có âm mưu xâm lược, cũng là bởi vì triều đình có một đại tướng như Vệ tướng quân vậy.”
Thực lực của Vệ gia không chỉ hiển hách ở triều đình, ở trong mắt Nhân Vương và Triệu Vương, Vệ gia cũng không thể khinh thường.

Bạn cần đăng nhập để bình luận