Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 1168 -




Chương 1168:
Cũng bởi vì nguyên nhân này, việc bắt người ở trong kinh thành càng xảy ra thường xuyên hơn so với trước kia, lúc trước bắt người chỉ là để khống chế tin tức truyền đi, nhưng lần này trọng điểm bắt người là để tìm ra người ở sau lưng sai sử đã lan truyền tin tức.
Nhưng càng quan trọng hơn là xác nhận trong phủ Lâm Xuân rốt cục là có thần linh hay không.
Tin tức cũng đồng thời được lan truyền trong hoàng thất.
Trước đó thế lực phủ Lâm Xuân đột nhiên xuất thế ngang trời, trước sau đoạt được phủ Lâm Xuân cùng phủ Ninh Ký, lại bắt đi Quảng An Vương cùng Thích Cố, trong khoảng thời gian đó triều đình cũng đã phái người đi tìm kiếm nhưng mỗi lần đi đều bất lực trở về.
Hoàng thượng lo lắng an nguy của đệ đệ ruột, cũng nghĩ tới việc phái trọng binh xuất chinh, nhưng thân thể hắn càng ngày càng kém, phái binh xuất chinh cũng đồng nghĩa là phải giao binh quyền ra khỏi tay.
Võ tướng trong triều, Vệ gia thêm cả người được Vệ gia bồi dưỡng cơ hồ đã chiếm hơn một nửa, lại toàn là người như Thích Cố, Vệ gia xảy ra chuyện, những võ tướng liên quan đến Vệ gia mặc kệ là quan hệ sâu hay cạn đều bị đưa vào đại lao.
Thích Cố lại bị bắt cùng với Quảng An Vương.
Nhìn xuống một chút hầu như không tìm ra một võ tướng nào có thể sử dụng, phàm là trong triều có người muốn phát động chiến tranh, nhóm quan văn đều sẽ nghĩ ra đủ các loại biện pháp lảng tránh, ai cũng không muốn gánh cái trách nhiệm này, ai cũng không muốn cuộc sống yên bình của bản thân bị đánh vỡ.
Võ tướng không có ai, quan văn không có khả năng, lựa chọn còn lại chỉ có thể là người trong hoàng thất.
Nhưng hắn lại không muốn tín nhiệm những người này, dù sao trước đây hắn còn từng hoài nghi qua Quảng An Vương, đưa Quảng An Vương ra phái hắn đi xử lý chuyện của phủ Lâm Xuân, đó đã là chuyện hắn dùng rất nhiều dũng khí, hiện giờ Quảng An Vương xảy ra chuyện, bất luận như thế nào hắn cũng không thể để cho những người còn lại trong hoàng thất mang binh đi xuất chinh.
Bắt đầu từ năm ngoái, hoàng đế có thể cảm nhận được rõ ràng thân thể của mình càng ngày càng tệ đi, đặc biệt là vào thời điểm mùa đông, hắn cảm thấy vô cùng gian nan, hiện giờ rất vất vả mới chịu đựng được, vô luận thế nào hắn cũng phải làm cho bản thân sống dài thêm được một ít.
Kêu người trong hoàng thất mang binh đi ra ngoài, đồng nghĩa với việc hắn đang để một thanh lợi kiếm trên đỉnh đầu của mình, dù có như thế nào hắn cũng không để bản thân rơi vào hoàn cảnh như vậy.
Nhưng hiện tại khác biệt, nếu có thể đoạt được thần linh, có nghĩa rằng thân thể hắn cũng có thể được khôi phục lại.
Chỉ trong nháy mắt, trong mắt hoàng đế liền phát ra ý chí muốn sống mãnh liệt, hắn cần phải sống sót, muốn nhìn thấy thần linh, hắn là thiên tử, là người ngồi trên ngôi cửu ngũ, nhất định thần linh là nhờ hắn mới có thể hạ phàm.
……….
Phủ quận chúa Minh Tâm.
“Là thần linh sao?” Quận chúa Minh Tâm cầm tin tức mới tới trên tay hơi hơi mỉm cười: “Ta cho rằng người đó đã đến lúc đèn cạn dầu tắt, vậy mà lại sống đến hiện giờ.”
“Quận chúa, chúng ta có cần phải hành động không?”
“Không cần.” quận chúa Minh Tâm cười lắc đầu: “Hắn nguyện ý tìm thì để hắn tìm, lấy thân phận của hắn quả thật cũng nên có chút tự tin, cứ như vậy mà chết cũng không thú vị, xác thật nên để hắn tồn tại, để hắn tận mắt nhìn thấy đồ vật bản thân quý trọng bị cướp đi mới thú vị, tốt nhất là để hắn cho rằng bản thân có thể đạt được, nhưng cuối cùng vẫn mất đi, như vậy càng thú vị hơn.”
“Ý của quận chúa là, thần linh cũng không tồn tại?”
Quận chúa Minh Tâm ngước mắt, ý cười trong mắt không thể nhìn thấu: “Bất luận thần linh có tồn tại hay không cũng không có quan hệ đến người nọ, hắn đã ngồi lâu ở ngôi vị hoàng đế, sớm đã quên mất đế vị hiện giờ của bản thân là lấy được như thế nào, cho rằng chính mình mới là thiên tử chân chính, đế vị chân chính đến phiên ai cũng sẽ không đến phiên hắn.”
Người đứng ở đối diện quận của Minh Tâm có thể đoán được ý của nàng, cúi đầu không nói một lời, lúc này cũng không phải tình huống hắn có thể xen vào.
Nếu năm đó không xảy ra chuyện, hiện tại quận chúa Minh Tâm cũng không chỉ là một quận chúa, mà là công chúa, cũng không đến nỗi bị cầm tù trong phủ giống như bây giờ.
“Được rồi, ngươi đi xuống trước đi, tình huống của hắn không cần phải liên tục tới bẩm báo, chỉ cần biết được thân thể của hắn không tốt ta liền an tâm rồi.” quận chúa Minh Tâm mỉm cười, đặt bút tiếp tục viết chữ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận