Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 120 -




Chuyện này bị Điền Đường vạch trần, Bạch Phục Linh cũng có chút ngượng ngùng: "Là ta nghĩ sai rồi, kỳ thật ta chủ yếu muốn hỏi, chúng ta nên giải quyết những người của trấn Phong Thu như thế nào? Bây giờ suy ngẫm lại, hình như bọn họ cũng có chút đáng thương."
"Trong tương lai thì có thể, nhưng hiện tại thì không được."
Điền Đường lắc đầu, "Chẳng qua chúng ta cần phải gặp Lý Chính thì mới có thể biết nên làm gì, dù sao ta cũng muốn xem thử rốt cuộc Lý Chính là dạng người như thế nào."
Điền Đường thích làm những việc "Kê thuốc đúng bệnh", là người nắm quyền của trấn Phong Thu, nàng cũng cần biết Lý Chính này đến tột cùng có tính cách gì, tính tình gì, quan trọng nhất là suy nghĩ của hắn đối với quyền lực ra sao.
Nếu như muốn tiếp nhận những người của trấn Thu Phong, để cho bọn họ có thể trở thành thôn dân của thôn Điền gia, đến lúc đó người cần phải nói chuyện nhất chính là nàng.
Nàng không cần người biết chỉ tay năm ngón đối với chuyện của thôn Điền gia.
Bạch Phục Linh đã hiểu ý mà Điền Đường nói, chính bởi vì như thế, ánh mắt hắn nhìn Điền Đường cũng đã thay đổi rất nhiều. Hắn biết Điền Đường rất thông minh, nhưng trong chuyện này, ý nghĩ của Điền Đường lại ở một khía cạnh khác hoàn toàn so với tư duy của hắn.
Điền Đường không muốn lập tức sáp nhập cư dân trấn Phong Thu vào thôn Điền gia, nàng cũng chưa từng nghĩ tới việc sẽ từ bỏ thôn dân của trấn Phong Thu này, không, không đúng, thay vì nói nàng muốn những thôn dân này, không bằng nói thứ nàng muốn chính là trấn Phong Thu.
Nàng muốn nhập trấn Phong Thu vào thôn Điền gia, một khi kế hoạch này thành công, thôn Điền gia sẽ không còn thuộc về trấn Phong Thu, ngược lại trấn Phong Thu sẽ biến thành trấn Phong Thu dưới trướng của thôn Điền gia.
Bảng nhiệm vụ trò chơi xuất hiện trước mắt của Điền Đường.
[Phát động nhiệm vụ chính tuyến, nhiệm vụ trấn nhỏ cấp một chính thức khởi động]
[Nhiệm vụ cấp trấn nhỏ: Thôn xóm: Cấp mười (2/10), khu an toàn: 100 km2 (9/100), ruộng tốt: Mười mẫu (2/10), Kỹ năng sinh hoạt: Cấp mười (2/6)]

Đi vào trấn Phong Thu, tình huống tổng thể có vẻ tốt hơn một chút so với trong tưởng tượng, tuy rằng toàn bộ trấn nhỏ này hầu như đều ở trạng thái hỗn loạn, nhưng trạng thái của đa số người dân vẫn còn tính là khá ổn.
Còn tình huống giấu ở trong bóng tối thì dù là Điền Đường hay là Bạch Phục Linh cũng đều không đành lòng nhắc đến, cũng không dám nhắc đến.
Đối với người sống sót mà nói, hiện tại có thể yên bình đứng ở chỗ này mới là chuyện quan trọng nhất.
Hai người đi thẳng một đường đến chỗ của Lý Chính.
Lý Chính của trấn Phong Thu tuy nói là Lý Chính của toàn bộ trấn Phong Thu, nhưng thật ra quyền lợi cũng không lớn đến vậy, chỗ ở cũng chỉ là một nơi bình thường, ít nhất nhìn từ bên ngoài xem xét tình hình trong nhà Lý Chính không có gì quá bất ngờ.
Trên đường đi, Bạch Phục Linh giới thiệu đơn giản về tình huống của Lý Chính cho Điền Đường nghe.
Tóm lại thì tính tình của Lý Chính không tệ, ở cạnh người này thì cảm giác khá tốt, ngày thường ở chung cùng mọi người cũng không kiêu căng, bản thân trấn Phong Thu này cũng không lớn, cho dù có chuyện cũng đều là chút chuyện lông gà vỏ tỏi, không cần hắn phải đến tham dự, chỉ có lúc nào đó cần hắn buộc phải xuất hiện hắn mới xuất hiện.
Tới trước cửa, Bạch Phục Linh chủ động tiến lên gõ cửa.
Chỉ trong chốc lát cửa lớn đã lặng lẽ được mở ra, người bên trong lên tiếng trước: “Nhà của chúng ta không có gì cả, thật sự là không có gì cả.”
“Xin chào, ta là Bạch Phục Linh ở hiệu thuốc Bạch gia phía trên trấn.”
Chỉ nói một câu ngắn ngủi thì toàn bộ cửa đã bị kéo mở ra, người ở bên trong cánh cửa chỉ bọc quanh người một tấm vải dệt màu xám, đang mong chờ nhìn vào Bạch Phục Linh: “Bạch tiểu đại phu? Thật sự là ngươi?”
Chỉ nói một câu hắn liền lập tức xoay người chạy về trong phòng.
“Cha, Bạch đại phu tới, cha!!!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận