Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 130 -




Bạch Quán Chúng trừng mắt liếc hắn một cái: “Ngươi còn không biết xấu hổ mà nói, học y cùng ta nhiều năm như vậy, kêu ngươi đi xử lý miệng vết thương cũng làm không được, truyền ra ngoài ngươi không ngại mất mặt, còn ta thì ngại mất mặt đây!”
Bạch Phục Linh tủi thân cúi đầu: “Nhưng mà cha, người cũng không dạy ta dùng dao cắt thịt, một con dao sắc bén như vậy, hơn nữa Chu phu nhân là người sống sờ sờ, ta… ta không xuống tay được.”
“Điền Đường còn có thể, vì sao ngươi lại không làm được?”
Bạch Quán Chúng nhìn Bạch Phục Linh, trên mặt chỉ thiếu bốn chữ “không thể so sánh”.
“Chuyện này làm sao có thể so sánh.” Bạch Phục Linh đột nhiên đứng lên đúng lý hợp tình: “Nàng chính là Điền Đường, là thần sử, nàng có thể lấy vật từ hư không, ta có thể làm được sao? Cha có thể làm được không? Chúng ta làm sao có thể so sánh với nàng?”
Bạch Quán Chúng hung hăng vỗ lên bàn.
Bạch Phục Linh đột nhiên lui về phía sau một bước.
Bạch Quán Chúng duỗi tay chỉ thẳng.
Bạch Phục Linh lặng lẽ nắm lấy khung cửa, tính toán nếu Bạch Quán Chúng nói ra lời quá tàn nhẫn hắn liền đi tìm nương của hắn.
Bạch Quán Chúng đột nhiên hừ lạnh một tiếng: “Còn không mau đi làm bài tập, hôm nay một chữ ngươi cũng chưa động, còn muốn thi đậu nhà trẻ trước so với ta sao?”
Bạch Phục Linh:…!!!
“Cha, ngươi cũng quá độc ác rồi.”
Bạch Quán Chúng nhìn hắn cười ha hả, đột nhiên giương giọng:
“Phu nhân, nhi tử của ngươi không muốn làm bài tập về nhà hôm nay.”
Bạch Phục Linh liền xoay người chạy: “Không phải, nương, ta đang định đi làm bài tập đây, người đừng nghe cha nói bừa, ta đi làm bài tập.”
Bạch phu nhân vén rèm lên.
Bạch Quán Chúng tùy tay cầm một quyển sách lên bắt đầu rung đùi đắc ý.

“Nương, người tỉnh rồi.”
Chu Phong Mộc ngồi chờ bên mép giường của Chu phu nhân, vẫn luôn chờ cho đến khi Chu phu nhân mở mắt ra.
Sau khi Chu phu nhân bị thương đã liên tục chìm trong hôn mê, sau đó thương thế lại trở nặng, cả người cũng hầu như lâm vào trong hôn mẹ tiếp, thậm chí lúc trước lúc ở Chu gia Điền Đường xử lý miệng vết thương cho nàng, nàng cũng chỉ là đau quá mà tỉnh vài lần, nhưng cuối cùng vẫn là hôn mê.
Xe ngựa đi một đường từ trấn Phong Thu đến thôn Điền gia, trong cả quá trình Chu phu nhân cũng không hề tỉnh lại.
Mãi cho đến buổi tối hôm nay rốt cuộc nàng mới mở mắt.
Chu Phong Mộc thấy nàng tỉnh lại vội vàng nắm lấy tay nàng.
Hai vợ chồng già Chu gia nghe được âm thanh liền vào nhà, thấy Chu phu nhân mở mắt, trên mặt lộ ra biểu tình thật may mắn.
“Phong Mộc, ta đi mượn chén cháo, ngươi ở đây chăm sóc nương của ngươi, đừng quấy rầy nàng.” Chu lão thái thái nói xong liền xoay người ra khỏi phòng, đi tìm Bạch phu nhân hỗ trợ.
Không lâu sau người Bạch gia cũng đã biết chuyện Chu phu nhân đã tỉnh lại.
Bạch Quán Chúng lại xem mạch, xác nhận thương thế của Chu phu nhân không có gì đáng lo ngại nữa, càng tò mò hơn đối với phương pháp trị liệu của Điền Đường, nếu không phải đột nhiên xảy ra nhiều chuyện, nhất định hắn phải tự mình tới chỗ Điền Đường xác nhận tình huống mới được.
Lúc Bạch gia ở trấn Phong Thu, quan hệ cũng gia đình Lý Chính cũng khá tốt, quan hệ của Bạch phu nhân và Chu phu nhân cũng không tồi, sau khi Bạch Quán Chúng khám bệnh xong rời đi, Bạch phu nhân vẫn ngồi bên cạnh Chu phu nhân nói chuyện cùng nàng.
“Hữu Cầm, ngươi an tâm ở lại thôn Điền gia, sau này có chuyện gì chúng ta có thể chăm sóc lẫn nhau.”
Chu lão thái thái ngồi ở trước mặt Lâm Hữu Cầm, đang đưa một muỗng cháo lên đút.
“Hữu Cầm, hiện tại chúng ta đang ở tại Ôn Dung gia, trấn Phong Thu bây giờ không an toàn, chúng ta đặc biệt nhờ người đưa chúng ta tới nơi này trú, chờ vết thương của ngươi khỏi rồi chúng ta lại trở về.” Chu lão thái thái tạm thời cũng không có tính toán ở lại thôn Điền gia cả đời, trong suy nghĩ của bà, thôn Điền gia chẳng qua là một chỗ ở tạm thời mà thôi.
Ôn Dung là Lữ Ôn Dung, cũng là tên thật của Bạch phu nhân, ngụ ý là ôn hòa khoan dung.

Bạn cần đăng nhập để bình luận