Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 469 -




“Lần này đầu lĩnh của quân thủ vệ huyện Dương Nam tên là Tề Duệ Đạt, tính cách người này khá tốt nhưng xác thực hắn là người của Văn Bình, muốn để cho hắn trong một khoảng thời gian ngắn thay đổi suy nghĩ rất khó.” Lâu Đồng Nghĩa thấp giọng giải thích với Điền Đường.
“Nếu là người của Văn Bình thì theo lý thuyết quân đang đóng bên ngoài huyện Dương Nam không nên chịu phải cảnh đói mới đúng chứ?” trong lòng Điền Đường nghi hoặc, thấy thế nào thì hình như chuyện này cũng không thể hiểu được.
Lâu Đồng Nghĩa không biết vì sao Điền Đường kiên định cho rằng những người đóng quân ở đó đang chịu đói, nhưng hắn lại nghĩ đã có tồn tại như trấn Thần Linh, vậy Điền Đường biết rõ chuyện về những người bên ngoài đó cũng chẳng có gì là lạ.
Hắn suy tư một lát, sắp xếp lại hết những thông tin mà trong đầu hắn có rồi báo cáo lại: “Thần sứ đại nhân có điều không biết, tuy rằng Tề Duệ Đạt là người của Văn Bình nhưng tính tình Văn Bình chính là như vậy, hắn không chỉ đối đãi khắc nghiệt với người khác mà đối với bản thân cũng cực kỳ khắc nghiệt, quân binh bên ngoài huyện Dương Nam ăn không đủ no có lẽ cũng có liên quan đến tình trạng hiện giờ của phủ Lâm Xuân.”
Điền Đường gật đầu ra hiệu hắn nói tiếp.
Lâu Đồng Nghĩa được thông báo hứng thứ bừng bừng tiếp tục nói ra: “Thần sứ đại nhân hẳn là biết phủ Lâm Xuân của chúng ta không thích hợp gieo trồng thu hoạch, nếu có thể gieo thì cũng chỉ là một ít loại thực vật có thể chịu hạn, hơn nữa mấy năm nay phủ Lâm Xuân vẫn luôn chịu phải cảnh chiến tranh xâm lấn, rất khó tích cóp ra lương thực dư, tình hình năm nay rất đặc thù, hiện giờ đúng là mà thu hoạch nhưng Nhân Vương cứ quấy rầy không ngừng làm chậm tiến độ thu hoạch, có lẽ là phủ Lâm Xuân cũng không có quá nhiều lương thực dự trữ.”
Điền Đường đưa mắt nhìn Từ Triết.
Từ Triết gật đầu: “Lời của Lâu đại nhân nói đều là sự thật, phủ Lâm Xuân ở phương bắc, không giống như phương nam có địa thế thuận lợi, bên phía huyện Khê Lâm còn khá tốt, nhưng bên phía huyện Dương Nam cùng phủ Lâm Xuân lượng thu hoạch vẫn luôn không tốt lắm.”
Đối với chuyện này Điền Đường cũng không phải là hoàn toàn không hiểu gì, dù sao thì lúc nàng còn nhỏ mặc dù tâm trí không được đầy đủ nhưng xác thật là thai xuyên không, chỉ là lớn lên ở tại thôn Điền Gia.
Đối với ký ức còn nhỏ nàng có chút mơ hồ, chuyện thu hoạch nghe người lớn nói nhiều nàng cũng tương đối có ấn tượng khắc vào.
Chỉ là nàng không ngờ tới tình hình của huyện Dương Nam cùng phủ Lâm Xuân còn kém hơn so với thôn Điền Gia.
Thu hoạch, ngân lượng…..
Điền Đường đột nhiên ngẩng đầu: “Lâu đại nhân mỗi tháng sẽ đưa bao nhiêu ngân lượng cho phủ Lâm Xuân?”
Cả người Lâu Đồng Nghĩa rùng mình, cơ thể đột nhiên trở nên co quắp khẩn trương.
Điền Đường lẳng lặng nhìn hắn: “Chỉ sợ số lượng không nhỏ nhỉ? Số lượng như vậy chỉ dựa vào bổng lộng của ngươi, sợ rằng bất luận làm như thế nào cũng không thể tích cóp được.”
Hai chân Lâu Đồng Nghĩa mềm nhũn, lập tức trượt xuống ghế dựa.
Từ Triết ngồi ở bên cạnh hắn, duỗi tay đỡ lấy hắn, cũng ấn hắn ngồi lên trên ghế dựa.
Môi Lâu Đồng Nghĩa run lên nhè nhẹ: “Thần sứ… Thần sứ đại nhân, ta… ta chỉ là….”
Điền Đường ngước mắt lên: “Những số tiền đó ngươi là dùng cho chính mình hưởng lạc sao?”
“Tuyệt đối không có, cái đó ta tuyệt đối chưa từng làm.” Lâu Đồng Nghĩa lập tức duỗi tay ra để thề: “Thần sứ đại nhân, ta thề, số tiền đó toàn bộ ta đều dùng để chuẩn bị cho phủ Văn tri, chỉ là vì giữ lại quân lính đang đóng bên ngoài huyện Nam Dương mà thôi, trừ cái đó ra cũng chỉ có dùng để mua một ít lương thực, nhưng số lương thực đó tuyệt đối không phải là để ta tự mình hưởng dụng, chỉ là hy vọng nếu như phát sinh chuyện ngoài ý muốn huyện Dương Nam có thể chống đỡ thêm một chút, có thể chờ đến khi phủ Lâm Xuân cứu viện.”
Ánh mắt Điền Đường bình tĩnh nhìn.
“Ta…ta thề, ta thật sự thề.” Cả người Lâu Đồng Nghĩa đều run lên: “Nếu ta có nửa lời dối trá, liền… liền bị trời đánh tan xác, sau khi chết bị đày xuống 18 tầng địa ngục không được siêu sinh!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận