Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 182 -




Chu Lý Viễn giơ tay ra, lấy ra một ít xà phòng ở trong rương gỗ: "Thành Phúc, trong tất cả mọi người, thì người mà ta tín nhiệm nhất chính là ngươi, chuyện này ta muốn giao cho ngươi đi làm, ngươi rất thông minh, chuyện này nếu nằm trong tay ngươi, ta cũng yên tâm hơn."
Lâm Thành Phúc lập tức chắp tay vào: "Chu thúc cứ yên tâm, chuyện này cứ giao lại cho ta, ta nhất định sẽ không làm cho Chu thúc thất vọng."
"Đi đi." Chu Lý Viễn đứng dậy.
“Ngươi không được làm phụ lòng tín nhiệm của thần sứ đại nhân.”
Lâm Thành Phúc mỉm cười đáp lại: “Vâng!”
Sau khi xác nhận, Lâm Thành Phúc lập tức ra cửa, hắn chọn vài người cùng hắn mang rương gỗ lên xe ngựa.
Rất nhanh, xe ngựa đã rời khỏi nhà của Chu Lý Viễn, đi ra khỏi trấn Phong Thu.
Chu Lý Viễn cũng đi ra cửa, gọi người đang ở ngoài cửa: "Hướng Thiện."
"Lý Chính có gì phân phó sao?"
"Dẫn những người đã đồng ý đến thôn Điền gia đi."
Chu Lý Viễn nói, "Nói với bọn họ, lần này đi thì trong một khoảng thời gian ngắn đều không có khả năng trở lại trấn Phong Thu, nhà của bọn họ ở trấn Phong Thu vẫn sẽ thuộc về bọn họ, nhưng có thể sẽ được sử dụng với mục đích khác.”
“Ta hiểu rồi, ta sẽ đi làm ngay.”
Hướng Thiện liền đáp ứng, hắn cũng dắt một chiếc xe ngựa đi ra bên ngoài.
Xe ngựa đi tới một góc của trấn Phong Thu, mọi người ở đó vẫn đang cùng nhau nói chuyện, khi thấy Hướng Thiện đi qua, tất cả đều đã đứng lên: "Hướng đại nhân"
"Các ngươi đều chuẩn bị xong chưa?"
Hướng Thiện dắt xe ngựa đi lại, sau đó hắn cũng đã đem những lời mà Chu Lý Viễn đã nói trước đó rồi nói cho bọn họ biết, cuối cùng hắn cũng đã chủ động giải thích, "Tình huống ở nơi đó cụ thể như thế nào, các ngươi cũng có thể hỏi thăm rõ ràng, đi theo ta, cuộc sống của các ngươi nhất định sẽ tốt hơn so với ở trấn Phong Thu, các ngươi đều phải suy nghĩ cho thật kỹ."
"Chúng ta đều đã suy nghĩ rất kỹ càng, chúng ta đều sẽ đi theo Hướng đại nhân."
Trong khoảng thời gian này, trấn Phong Thu vẫn luôn có người rời đi, thỉnh thoảng cũng sẽ có vài người trở về, những người trở về trấn Phong Thu ít nhiều cùng bọn họ có chút quan hệ, từ những thông tin mà họ đã nói, bọn họ liền biết được rất nhiều chuyện của thôn Điền gia, từ tận đáy lòng của họ ít nhiều cũng sẽ hướng đến cuộc sống của thôn Điền gia.
Đương nhiên, bọn họ cũng sẽ có chút thấp thỏm, chỉ là theo tình huống của trấn Phong Thu càng ngày càng trở nên tệ hơn, hai lựa chọn này vẫn sẽ có chút khác biệt, lựa chọn của bọn họ cũng chỉ có một, tất nhiên cũng chỉ có thể có một.
Về phần phòng ốc trên trấn Phong Thu, nếu không có người ở, giữ lại những phòng ốc đó thì có ích lợi gì, huống chi bọn họ cũng đã mất đi nhà cửa của chính mình, nếu như có Chu Lý Viễn ở lại trấn Phong Thu, sau này nếu như bọn họ có cơ hội, tất nhiên liền có thể một lần nữa trở lại trên trấn.
Lúc này Hướng Thiện đến hỏi, bọn họ tất nhiên sẽ không có ý kiến phản đối.
Đợi sau khi tất cả mọi người gật đầu đồng ý, Hướng Thiện đã đưa một số người lên xe ngựa của hắn, những người còn lại thì đều được đưa lên mấy chiếc xe ngựa khác, đi một mạch ra khỏi trấn Phong Thu.
Sau khi rời khỏi trấn Phong Thu, con đường cũng dần dần mất đi sự ổn định, xe ngựa cũng lần lượt bị lắc lư hết lần này lại đến lần khác.
Người ngồi ở trong xe ngựa liền nhịn không được mà đã bắt đầu nói chuyện: "Cũng không biết lối sống ở thôn Điền gia sẽ như thế nào."
"Chỉ là một cái thôn, hẳn là sẽ không quá tốt."
"Lúc trước những người trở về từ thôn Điền gia không phải đều nói nơi đó rất tốt hay sao?"
"Tóm lại nếu so sánh với trấn Phong Thu hiện tại thì tất nhiên sẽ không kém hơn, thôn Điền gia có thể trồng trọt, có lẽ cũng sẽ có thêm lương thực cho chúng ta ăn."
"Hy vọng có thể khá hơn một chút, trước kia ta đã từng đi qua các thôn trấn, những thôn này có mùi thật sự rất khó ngửi, hiện tại đã như vậy, ta cũng không muốn nghĩ quá nhiều, chỉ cần có thể tốt hơn một chút là được rồi."
"Cũng đúng, yêu cầu thấp một chút, sẽ không có quá nhiều thất vọng."

Bạn cần đăng nhập để bình luận