Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 1086 -




Ngàn vạn bá tánh trong thành Thần Linh cũng có cảm xúc giống như bọn họ.
Mà những thứ này, là Điền Đường tranh đoạt lấy được.
Là nàng, từ trong tay ông trời đoạt được từng tính mạng sống động.
Điền Đường nghĩ ngợi, đứng dậy nhẹ nhàng ôm lấy Ứng Liên: “Chúng ta lại đi cứu càng nhiều người, để cho càng nhiều người trải qua cuộc sống bình thường hạnh phúc đi.”
“Ừ!”

“Hạ Tùng Dương dám mưu quyền soán vị? Không phải hắn là người bên cạnh bệ hạ tín nhiệm nhất sao?”
“Suy nghĩ kỹ một chút, Hạ Tùng Dương nâng tiểu hoàng tôn lên ngôi vị hoàng đế, hắn chỉ muốn một vị trí nhiếp chính vương.”
“Dưới bệ hạ đông đảo hoàng tử trưởng thành, hắn lại muốn chọn một đứa bé năm tuổi leo lên ngôi vị hoàng đế, không phải là lấy danh nghĩa nâng đỡ, làm chuyện soán vị sao?”
“Hư, nhỏ giọng một chút, cẩn thận tai vách mạch rừng.”
Trong căn phòng yên tĩnh hẻo lánh, mấy người ngồi quây quần, trên mặt đều mang theo vẻ lo lắng.
Sau khi nói ra câu ‘tai vách mạch rừng’, tất cả mọi người đều không có thanh âm, một lúc lâu sau mới có người mở miệng: “Hôm nay Hạ tướng quân là Nhiếp Chính Vương, lại vây toàn bộ các hoàng tử ở trong phủ, chúng ta nên làm thế nào cho phải đây?”
Chỉ là trong khoảnh khắc này, xưng hô liền từ ‘Hạ Tùng Dương’ biến thành ‘Hạ tướng quân’.
“Hạ tướng quân có nói, hắn làm như vậy thật ra là vì nghênh đón bệ hạ trở về, nếu như bây giờ leo lên ngôi vị hoàng đế chính là hoàng tử trưởng thành, chỉ sợ bệ hạ nhất định không thể còn sống trở về, tiểu hoàng tôn tuổi còn nhỏ, mọi việc không rõ, chỉ nguyên lành ngồi ngôi vị hoàng đế này, mặc dù đến lúc đó bệ hạ trở về, ngôi vị hoàng đế cũng có thể trả lại cho bệ hạ.”
“Nếu bệ hạ có thể trở về, bây giờ còn có thể đến phiên Hạ…Tướng quân?”
Lời này vừa nói ra, mọi người lại trầm mặc.
Tình huống trước mắt, Hạ Tùng Dương thành Nhiếp Chính Vương là chuyện ván đã đóng thuyền, mặt ngoài nhìn Hạ Tùng Dương làm như vậy là để lại cho Nhân vương một con đường lui leo lên ngôi vị hoàng đế lần nữa, nhưng tất cả mọi người đều rõ ràng, Nhân vương sợ là không về được.
Nhưng chỉ nhìn bề ngoài, hành động của Hạ Tùng Dương lại làm cho người ta không thể chỉ trích, thậm chí trong mắt người không rõ chân tướng, còn phải khen hắn một câu tận trung với cương vị công tác.
“Cho tới bây giờ chúng ta cũng chỉ biết đại khái tình huống phủ Lâm Xuân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thế lực sau lưng rốt cuộc có tình huống gì, ngoại trừ Hạ tướng quân cùng một đám binh lính trước đó ở bên ngoài, ai cũng không biết, nhưng những người này hiện giờ đều tận lực bảo trì im lặng, hiển nhiên là Hạ tướng quân hạ lệnh không cho phép tiết lộ tin tức, chẳng lẽ là triều đình cố ý thỉnh quân nhập hũ?”
“Ta từng nghe được một tin đồn, không biết có thể tin hay không, các ngươi nghe rồi, chớ truyền ra.”
“Chúng ta là ai, nhất định sẽ không giống như người phố phường không biết giữ mồm giữ miệng, ngươi cứ nói thẳng, chúng ta hiểu rõ tình huống, trong lòng cũng có chút tính toán, nếu quả thật gặp phải chuyện, chúng ta cũng dễ ứng đối một hai, không đến mức mờ mịt thất thố.”
“Ta và ngươi cùng ở quan trường, là tri kỷ đồng liêu, theo lý thì nên giúp đỡ lẫn nhau, giữa chúng ta thông suốt lẫn nhau, sau này nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau, nếu tất cả mọi người che giấu, cũng không tiện cứu giúp.”
Người nói chuyện lúc trước do dự một lát, cuối cùng vẫn cắn răng hạ quyết tâm, hạ giọng nói: “Ta từng nghe nói phủ Lâm Xuân có thần linh xuất thế, lần này Hạ Tùng Dương và bệ hạ xuất động nhiều binh mã như vậy, theo lý thuyết nên có vài phần thắng, nhưng cuối cùng lại đại bại, thậm chí Hạ Tùng Dương không thể không mang theo binh mã xám xịt trở về phủ Quảng Cừ, thật ra chính là thần linh có đánh trả.”
“Ngươi nói giỡn sao, điều này sao có thể? Thần linh? Thiên hạ này lấy đâu ra thần linh?”
“Đúng vậy, tuy nói từ xưa đến nay có đồn đãi về thần linh, nhưng ai đã từng gặp thần linh chứ? Chúng ta đang tán gẫu chính sự, ngươi cũng đừng luôn đem những tin tức nhỏ kia truyền đến, tin tức như vậy làm sao có thể tin tưởng?”
“Không thể không tin!” Nói đến ‘Thần linh’, người kia tiếp tục nói tiếp, “Các ngươi thử nghĩ xem, Hạ Tùng Dương là người thế nào, những năm này chúng ta có thể đặt chân ở chỗ này, công lao của Hạ Tùng Dương đúng thật không thể bỏ qua, hắn có thiên phú trong chiến tranh, ngay cả triều đình và Triệu vương đã nghe nói từ lâu, thậm chí bởi vậy mà kiêng kị, nhưng lần này bệ hạ bị bắt, phủ Tân Hà thất thủ, Hạ Tùng Dương làm cái gì?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận