Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 783 -




Lý Nhị Trụ đứng dậy đi lên, trong lòng nghĩ “Ai tin chuyện ma quỷ của ngươi”, duỗi tay liền đụng vào trong rương hoàng kim, vừa muốn đụng tới, nháy mắt hắn đột nhiên nhớ tới cái gì.
Từ từ, cái này xem như là nhận nhận hối lộ rồi? Nếu hắn sờ soạng trong rương hoàng kim, sẽ không lại bị bắt vào lồng sắt chứ?
Không đúng, hắn cũng không có muốn muội hạ này đó hoàng kim ý tứ a?
Ánh mắt của hắn đảo qua ba rương hoàng kim, đem bàn tay chắp sau người.
Phải cẩn thận!
La Điền Phú thấy Lý Nhị Trụ đưa tay ra lại thu về, cho rằng hắn có điều bất mãn, lại thấp giọng giải thích: "Đại nhân, những thứ này thật sự là tất cả, không tin đại nhân chỉ cần lục soát, tiểu nhân quyết không dị nghị.
Từ khi hắn bắt đầu ăn nói khép nép, vẫn tự xưng "Tiểu nhân", đem thân phận của mình ép đến cực thấp, tựa hồ là sợ Lý Nhị Trụ nổi giận.
Lý Nhị Trụ nhìn hắn cười một tiếng: "Trong tay ngươi còn có cái gì khác không, người rõ ràng nhất chỉ có chính ngươi, bất quá hiện tại ta sẽ không làm gì ngươi, nên lựa chọn như thế nào, ngươi rất nhanh sẽ biết.”
Sau khi nói xong, Lý Nhị Trụ cao giọng gọi người: "Người đâu.”
Thanh âm vừa dứt, đã có người từ bên ngoài đi vào: "Đại nhân.”
"Đem những cái rương này cất kỹ, trực tiếp đưa đi trấn Thần Linh," Lý Nhị Trụ chỉ vào ba rương vàng trên mặt đất, "Tự tay giao thần sứ đại nhân."
“Vâng, đại nhân.”
Chiếc rương đựng vàng được khép lại, rất nhanh được khiêng đi.
La Điền Phú không thể tin nhìn Lý Nhị Trụ, làm sao cũng không nghĩ tới hắn lại làm ra lựa chọn như vậy.
Hắn tuy rằng không biết "thần sứ đại nhân" trong miệng Lý Nhị Trụ là ai, nhưng đã có hai chữ “đại nhân", đã nói rõ địa vị của người nọ còn cao hơn so với Lý Nhị Trụ.
Nghĩ vậy, trong lòng La Điền Phú nhất thời có chút hoảng hốt.
Lúc trước hắn cố ý chú ý thái độ của Lý Nhị Trụ, từ bộ dáng ăn cơm, hay từ bộ dạng yêu cầu lợi ích sau đó, nhìn như thế nào đều rất giống những người sẽ nhận lấy số vàng này, không ngờ hắn lại còn đem vàng ra ngoài, những vàng này đưa đến càng nhiều người, hắn càng nguy hiểm.
La Điền Phú cúi đầu, che giấu sự chột dạ và hoảng hốt trong ánh mắt.
Cũng may hắn cũng không nói thẳng đó là cho Lý Nhị Trụ, cho dù chuyện này thật sự bại lộ ra ngoài, hắn cũng sẽ không có quá nhiều nguy hiểm, cùng lắm thì đến lúc đó thật sự có người tìm hắn, hắn vẫn dùng cái cớ này là được.
Lý Nhị Trụ nhìn hắn: "Cùng đi ra ngoài?”
La Điền Phú lập tức ngẩng đầu, liên tục gật đầu: "Vâng, đại nhân, mời.”
Lý Nhị Trụ nhìn tính toán hiện lên trong mắt La Điền Phú, cười một tiếng, dẫn đầu đi ra ngoài.
La Điền Phú đi theo phía sau Lý Nhị Trụ, thường xuyên lấy tay lau trán, cho dù trên trán của hắn không có mồ hôi, nhưng hắn luôn cảm thấy đổ mồ hôi, không kìm được động tác lau mồ hôi.
Hai người rất nhanh đã đi tới trước núi.
Lúc này trước núi đã tụ tập hơn ngàn người, bởi vì sắp xếp trật tự tốt, mặc dù có nhiều người như vậy, chỉnh thể vẫn ngay ngắn trật tự, tất cả mọi người im lặng đứng tại chỗ mình, không ai dám chạy loạn chung quanh.
Vương Trường liền đứng ở cách đó không xa, thấy Lý Nhị Trụ cùng La Điền Phú tới, trực tiếp tiến lên chào hỏi: "Như thế nào?"
“Không nhiều lắm, liền cho ba rương vàng.” Lý Nhị Trụ thuận miệng nói, dường như hoàn toàn không để ba rương vàng vào mắt.
La Điền Phú nheo mắt, theo bản năng nhìn về phía hai người đang nói chuyện.
Lúc trước hắn cố kỵ chuyện "đưa hối lộ", mới cố ý giữ Vương Trường lại, như vậy một khi Lý Nhị Trụ có yêu cầu, hắn có thể trực tiếp lấy đồ đã chuẩn bị tốt ra, nhưng hắn làm sao cũng không nghĩ tới đối thoại của hai người lại không hề che giấu.
Nói cách khác, "thần sứ đại nhân" mà Lý Nhị Trụ nói lúc trước hiển nhiên là Thượng Quan chung của hai người này.
“Ba rương vàng còn chưa đủ , hẳn là đáng giá không ít tiền.” Vương Trường cười nói, ánh mắt cười như không cười mà đảo qua người La Điền Phú, “Vàng đâu? Ngươi có mang tới không? Đời này ta còn chưa có chạm qua vàng, ta muốn xem một chút.”
“Ngươi dám chạm vào nó sao?” Lý Nhị Trụ liếc mắt nhìn hắn, “Nếu như không cẩn thận, bị phán rằng chúng ta muốn che giấu vàng thì làm sao bây giờ? Đến lúc đó lại bị nhốt vào trong lồng, ngươi nguyện ý nhưng ta thì không.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận