Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 1179 -




Chương 1179:
Bùi Phong Bình bình tĩnh nói: “Chẳng qua là kẻ hèn Hình Bộ thị lang, là đã từng làm, mấy năm trước đã từ quan về vườn, hiện giờ hẳn là ở nhà trồng trọt, thần sứ đại nhân đừng ghét bỏ hắn, con người hắn tính tình xấu nhưng bản chất làm người rất được, về mặt luật pháp hắn cũng được coi là có chút thành tựu.”
Điền Đường:…
Nếu nàng nhớ không lầm quan phía dưới Hình Bộ thượng thư chính là Hình Bộ thị lang thì phải? chức quan như vậy còn chưa đủ lớn sao?
Có điều hai chữ “kẻ hèn” từ miệng Bùi Phong Bình nói ra tựa hồ cũng không có cảm giác gì là không bình thường, dù sao Bùi Phong Bình cũng đã từng là Lại Bộ Thượng Thư.
“Vậy làm phiền Bùi lão.”
“Khách khí rồi, Bùi mỗ đi tìm, nếu như hắn không chịu thì trói cũng phải trói hắn đem tới đây.”
Điền Đường: Cái khẩu khí cường đạo này… Hả?
“Lão sư, học trò đi theo ngươi.” Lý Nhị Trụ cách đó không xa nóng lòng muốn thử.
Bùi Phong Bình cười: “Đi thôi!”
Điền Đường nhìn hai người trong nháy mắt sáng tỏ: Đã hiểu, đây là ‘Gần mực thì đen gần đèn thì sáng’ trong truyền thuyết đây mà.

“Tê ——”
Trong thôn trang bình lặng, một người hơn 50 tuổi đang khom lưng cuốc đất, đột nhiên eo nhoáng lên một cái, theo bản năng bưng kín eo lại nhẹ hô lên một tiếng.
Phụ nhân ngồi ở một bên hái rau vội vàng đứng dậy, đỡ hắn ngồi xuống bên cạnh, trên mặt đất nước trà đã sớm nguội lạnh, nàng thấp giọng nói chuyện: “Phu quân, eo ngươi không tốt lắm, cẩn thận một chút.”
“Ài, lớn tuổi rồi, chỉ làm chút chuyện này cũng làm không xong.” Nam nhân lắc lắc đầu, tay đặt ở phía sau, cẩn thận đỡ lấy eo của mình, nếu như không đỡ hắn sợ chính mình không thể đi xuống được.
Phu nhân cũng thở dài một hơi, cũng không nhiều lời nữa.
Nam nhân quay đầu lại: “Phu nhân, làm khó cho ngươi rồi, đến lúc này rồi vẫn để cho ngươi theo ta trải qua ngày tháng khổ như vậy.”
“Đều đã qua rồi, cứ như vậy đi.” Phụ nhân bất đắc dĩ nói, trong giọng nói tựa hồ cũng không tình nguyện lắm, nhưng ánh mắt của nàng lại trà đầy sự ôn hòa: “Chúng ta sinh sống ở chỗ này ít nhất có thể sống sót, so với ở kinh thành phải lo lắng đề phòng tốt hơn nhiều, hiện giờ thiên hạ đại loạn, cho dù ở kinh thành thì cuộc sống của chúng ta cũng không tốt lắm.”
Nam nhân lắc lắc đầu, ánh mắt nhìn về phương xa, nhớ tới một ít chuyện đã qua, thấp giọng nói: “Từ sau khi Bùi đại nhân từ quan, quan viên trong triều càng ngày càng vô pháp vô thiên, ta chẳng qua là kẻ hèn thị lang, dù là có lòng làm ra chút chuyện gì cũng không thành được.”
“Phu quân, ngươi đã làm rất tốt rồi.” Phụ nhân trấn an nói.
“Ta đã từng nghĩ, Bùi đại nhân là quan tốt, chờ hắn đi đến vị trí Lại Bộ Thượng Thư có lẽ tình thế trong triều sẽ có thay đổi.” Nam nhân không biết vì cái gì, đột nhiên muốn nói hết suy nghĩ, nhìn ruộng đồng khai khẩn được một nửa, nói về chuyện quá khứ: “Bùi đại nhân xác thật là quan tốt, trong những năm hắn nhậm chức trên quan trường đó quả thật thanh liêm xưa nay hiếm thấy, nhưng toàn bộ áp lực cũng đặt ở trên người Bùi đại nhân, từ sau khi Bùi đại nhân từ quan, ta đã từng nghĩ tới nếu lúc ấy ta có thể ngồi lên vị trí Hình Bộ thượng thư, phối hợp cùng Bùi đại nhân, có lẽ có thể làm cho triều đình phát sinh ra một ít biến hóa mà không đến mức hoàn toàn đi đến tuyệt lộ giống như bây giờ.”
“Tình hình lúc đó cho dù phu quân ngươi là Thượng thư, chỉ sợ cũng không thể nào xuống tay, dù sao thì trên làm dưới theo…” Phụ nhân nói rồi đột nhiên tạm dừng lại, nàng biết người trước mắt sẽ hiểu được ý của nàng.
Quả nhiên nam nhân cười: “Đúng vậy, trên làm dưới theo, không bằng nói là ‘Thượng bất chính hạ tắc loạn’ đi, có hắn ở đó, dù triều đình tốt lên cũng sẽ bị hủy diệt.”
Quần áo phụ nhân nắm trong thay đã phủi không biết bao nhiêu lần, nhớ tới cái gì đó liền ngẩng đầu nói: “Phu quân, ngươi đã nghe qua ‘Thần linh’ chưa?”
“Không tồn tại.” Nam nhân lắc đầu, tay nắm lại ấn eo, nhẹ nhàng xoa xoa, cảm thụ được trên eo hơi dễ chịu một chút lại giãy giụa đứng lên, xách theo cái cuốc đi về phía trước, vừa đi vừa nói chuyện: “Dưới bầu trời này nơi nào có cái gì mà thần linh, đều là gạt người thôi, vẫn nên nghĩ mau chóng đem số giống đồ ăn đó đi gieo thì thực tế hơn, bằng không qua mấy tháng nữa lại không kịp.”
Phụ nhân còn muốn nói cái gì đó đột nhiên lại nghe thấy có tiếng vó ngựa truyền đến từ nơi xa, lúc nàng quay đầu lại nam nhân cũng đồng thời ngẩng đầu lên.
Nơi này của bọn họ là thôn xóm, tuy rằng cách thôn trang trấn trên tương đối gần, nhưng vẫn là thôn, ngày thường nông hộ đi ra ngoài đa số đều là đi bộ, thỉnh thoảng mới có thể ngồi xe bò đi, mà thanh âm lúc này rõ ràng là vó ngựa, cùng với âm thanh trục xe lăn vòng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận