Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 606 -




Lúc bức thư được gửi đến, nó được giao cho người nhận là Triệu Đồ trước tiên.
Sau khi Triệu Đồ tự mình xem xong, mới tùy theo ý nguyện của hắn, quyết định là có muốn đưa cho người khác đọc hay không.
Những lời trong lời bức thư riêng, cho dù là Điền Đường, cũng không thể tự ý kiểm tra.
Thời điểm Triệu Đồ đọc thư là đang ngồi ở bàn làm việc, chỉ cần liếc mắt một cái, hắn đã xem xong nội dung lá thư của Văn Bình, sau đó trực tiếp mở bức thư ra đặt giữa bàn, mở ra một bức thư khác.
Bức thư còn lại này trình bày chi tiết về mục đích của bức thư kia của Văn Bình.
“Hạ là cái gì? Triệu đại nhân có hỉ sự sao?” Lâu Đồng Nghĩa cầm cái ly đi đến bên cạnh Triệu Đồ, cúi đầu nhìn bức thư trên bàn Triệu Đồ, chỉ có một chữ rất lớn, Triệu Đồ lại mở banh nó ra, đến mức ngay cả những người có thị lực kém cũng có thể nhìn rõ .
Lúc này Triệu Đồ cũng đã xem xong nội dung của bức thư còn lại, nhịn không được mà bật cười: “Văn Bình gửi thư đến, chúc mừng huyện Khê Lâm chúng ta bội thu.”
“Phốc ——” Lâu Đồng Nghĩa cũng nhịn không được phun ra.
Triệu Đồ nhìn y ghét bỏ.
Lâu Đồng Nghĩa vội vàng lấy giấy lau sạch miệng, một bên cười một bên nói: “Xin lỗi, rất xin lỗi, thật sự không nhịn xuống được, chỉ vì đã quá lâu ta không nghe được ba chữ huyện Khê Lâm, bây giờ lại đột nhiên nghe được, thật sự có chút không quen.”
Triệu Đồ ngước mắt lên: “Sớm muộn gì huyện Dương Nam cũng sẽ giống vậy.”
“Chuyện này có sao đâu,” Lâu Đồng Nghĩa không hề để ý nói, “Huyện Khê Lâm rất tốt, huyện Dương Nam cũng vậy, nhưng sao tốt bằng trấn Thần Linh, chỉ là Văn đại nhân này vậy mà lại rất thú vị, lúc này lại viết một lá thư gửi đến, là đang tính toán muốn uy hiếp ngươi sao?”
Lâu Đồng Nghĩa chỉ vào tờ giấy viết một chữ “Hạ” lớn đang nằm trên bàn, càng nhìn càng thấy rất buồn cười.
Ban đầu y còn có thể nhịn được, nhưng nhìn một chữ này, càng nghĩ càng thấy rất thú vị, cuối cùng thì thật sự không nhịn nổi nữa mà ôm bụng cười lớn.
Điền Đường ở bên ngoài đột nhiên nghe thấy tiếng cười của Lâu Đồng Nghĩa, không khỏi đi tới xem thử: “Có chuyện gì mà cao hứng đến vậy?”
“Thần sứ đại nhân,” Lâu Đồng Nghĩa cười đến chắp tay, còn chưa kịp mở miệng nói, thì đã bị tiếng cười che lấp, y liên tục xua tay, “Chờ một chút, ta thật sự không thể ngừng được, ha ha ha ha, chuyện này thật sự quá buồn cười.”
Điền Đường ngước mắt lên, yên lặng đứng cách xa đó một chút, rồi lại nhìn về phía Triệu Đồ, đợi hắn mở miệng.
Triệu Đồ chỉ dăm ba câu đã kể rõ ràng mọi chuyện, cuối cùng nói: “Chuyện của huyện Khê Lâm và huyện Dương Nam vẫn luôn được giữ kín, Văn đại nhân hoàn toàn không biết được chân tướng ở đây, hiện giờ Nhân vương đã lui binh, Văn đại nhân vẫn nghĩ đến mấy lần gọi ta không được, nên bây giờ mới cố tình viết một bức thư cảnh cáo, tuy bức thư viết chữ ‘hạ’, nhưng thật sự là đang yêu cầu một việc, là nếu ta có thể đưa ra đồ vật mà hắn muốn, thì có lẽ sẽ không truy cứu những chuyện trước đó nữa.”
“Huyện Khê Lâm bội thu à,” Lâu Đồng Nghĩa cuối cùng cũng cười đủ, giơ tay lau đi nước mắt chảy ra do cười quá nhiều, “Văn Bình tự xưng là thông minh, bức thư này đưa đến cũng chỉ là làm bộ làm tịch, nhưng hắn trăm triệu không ngờ được, bây giờ làm gì còn huyện Khê Lâm, hắn cho rằng hắn đã ám chỉ rất thông minh, kết quả chỉ là đang làm trò cười mà thôi.”
Trên mặt Triệu Đồ cũng lộ ra ý cười, đồng thời thở dài một hơi: “Đã từng nghe đến Văn Bình đại nhân, cũng là một vị quan phụ mẫu trong lòng bá tánh, nhưng bây giờ lại trở thành bộ dạng như thế này.”
Lâu Đồng Nghĩa thu hồi ý cười trên mặt, sắc mặt cũng bắt đầu trầm trọng.
“Thần sứ đại nhân, nếu đến lúc đó khi nhận lấy phủ Lâm Xuân, thì Văn đại nhân sẽ...”
“Sẽ không.”
Lâu Đồng Nghĩa nhìn Điền Đường một cách kinh ngạc.
Điền Đường cũng bình tĩnh nhìn y: “Chẳng phải ngươi đang muốn hỏi đến lúc đó có phải ta sẽ làm chuyện giống như đã làm với các ngươi, giữ lại Văn Bình hay không sao? Đáp án của ta là sẽ không.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận