Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 87 -




“Phu nhân, bộ y phục này đẹp không?”
Nét mặt của Bạch phu nhân khó mà diễn tả được tả được thành lời: “Tướng công, ngươi nghiêm túc hả? Bộ y phục này…”
“Phu nhân!” Bạch Quán Chúng cau mày, vuốt nhẹ quần áo trên người: “Đây là đồng phục của nhà trẻ, thành tích tốt mới có được, ta thấy bộ đồ này không tệ, rất hợp với ta, phu nhân nhìn đi, trên này còn khâu tên của ta nữa.”
Bạch phu nhân không biết Bạch Quán Chúng rốt cuộc là có ý gì, rõ ràng lúc vừa mới đến trường gương mặt còn lộ rõ vẻ bất mãn, nói thẳng ra là không muốn đi học cùng mấy người chân đất kia, tại sao bây giờ lại bằng lòng mặc trang phục giống với bọn họ?
Bạch Quán Chúng mải mê nhìn đồng phục mà không nhận ra nét mặt đầy thâm ý của Bạch Phu Nhân, chỉ vào cái nhãn tên trước ngực: “Phu nhân nhìn đi, nhãn tên của ta không giống với những người khác, những người khác đều là lớp mầm, còn ta được học lớp chồi, nghe nói qua một thời gian ngắn còn tổ chức cuộc thi lên lớp lá nữa, lúc đó ta nhất định sẽ đứng đầu lớp lá cho ngươi xem.”
Bạch phu nhân: “...”
“Đúng rồi, còn có cái này.” Bạch Quán Chúng lấy mấy phần thưởng từ trong trường học ra đưa hết cho Bạch phu nhân: “Phu nhân, đây đều là phần thưởng học đường, ngươi cầm lấy đi.”
Bạch phu nhân cầm lấy đóa hoa hồng nhỏ mà Bạch Quán Chúng vừa đưa cho nàng, nói: “Hoa này làm không tệ.”
“Đóng khung đóng khung.” Bạch Quán Chúng nói liên tục: “Phu nhân, ngươi đóng khung cho ta đóa hoa này lại đi, rồi mang treo trong phòng, để mỗi ngày đều có thể ngắm.”
Bạch Quán Chúng vừa dứt câu, những lời mà Bạch phu nhân chuẩn bị nói đến miệng lại bị nuốt về.
Vốn dĩ nàng muốn nói là người làm đóa hoa này không tệ, có thể được chính miệng Bạch Quán Chúng khen, đóa hoa này lại càng trở nên đặc biệt.
Cũng không biết rốt cuộc học đường đó có gì đặc biệt mà có thể khiến người như Bạch Quán Chúng có thể trân quý món đồ do học đường tặng đến vậy.
Bạch phu nhân bật cười: “Được, ta mang đóa hoa này đi đóng khung giúp ngươi. Phục Linh đâu? Chắc hắn cũng thông qua rồi đúng không? Tiện thể thì mang hoa của hắn đóng khung luôn đi…”
Bạch Quán Chúng cau mày, chần chừ một chút: “Vậy cũng được… treo hoa của ta ở cao hơn.”

Kì thi lớp chồi ở thôn Điền gia đã kết thúc, như trò chơi nhắc nhở, số lượng người lần này thông qua vẫn là 10, có điều Điền Đường không ngờ thành tích của Bạch Quán Chúng và Bạch Phục Linh lại không tốt như tưởng tượng của nàng.
Bọn họ không phải không có năng lực, mà là hệ thống kiến thức của bọn họ và hệ thống kiến thức của thôn Điền gia có sự mâu thuẫn, khi làm bài thi sẽ có một chút sai lầm kì lạ.
Dù vậy, bọn họ vẫn lấy được điểm cao thông qua kỳ thi.
Ngôi trường mới được dựa theo bản thiết kế mà xây nên, đây cũng là điều mà Điền Đường đã nghĩ đến từ lâu.
Ban đầu, học đường được cải tạo từ từ đường, tất cả bàn ghế bên trong đều là gom góp qua loa, lúc không có người thì tương đối ổn, một khi nhiều người, học đường sẽ trở thành một mớ hỗn độn, thậm chí nàng hét lớn cũng không thể ổn định được các thôn dân.
Bản vẽ trường học mà hệ thống đưa tổng cộng có năm phòng, tất cả đều làm bằng gỗ, kích thước của mỗi phòng so với kích thước lớp học trong trí nhớ của Điền Đường không khác nhau lắm.
Nếu kê bàn ghế đàng hoàng thì ít nhất phải được 30 bộ trở lên, nếu nhiều thì có thể lên đến 40 hay 50 bộ, nói cách khác có thể chứa được 40 đến 50 học sinh.
Năm gian phòng, có thể chứa được nhiều nhất 150 mươi học sinh.
Hiện tại lớp mầm và lớp chồi tổng cộng có khoảng 40 người, nàng định đưa 40 người này sang trường mới, còn học đường ban đầu cũng không phải sẽ để hoang mà là để tất cả những học sinh không thi đậu nhà trẻ có thể học ở đây.
Làm như vậy, thứ nhất là khiến học sinh giỏi có thể có môi trường học tập tốt hơn, thứ hai là để động viên nhóm học sinh không thi đậu nhà trẻ tiếp theo, khích lệ bọn họ cố gắng học tập, ít nhất phải thi đậu nhà trẻ, như vậy mới có thể bước sang một môi trường mới tốt hơn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận