Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 272 -




Xuất thân của Lý Nhị Trụ đã từng là lưu manh, trước đây cũng từng đem theo vài người tới nơi này làm xằng làm bậy, được xem như là bộ dáng của người cầm đầu, nhưng hắn làm việc không hề có kế hoạch, luôn muốn lợi ích lớn nhất là của mình, rất ít khi quan tâm đến người khác.
Trong khoảng thời gian này hắn ở trong thôn Điền Gia học tập, trong đầu đã tiếp thu rất nhiều thứ, chỉ là vẫn luôn không được thực hành thực tiễn, sau khi tới trấn Phong Thu hắn mới đem những thứ học được đặt vào trong thực tiễn, thời gian dài qua đi hắn dần dần cảm giác được tầm quan trọng của những tri thức đó.
Có rất nhiều lúc không phải hắn cố tình sử dụng những tri thức đó, mà có những thời điểm bắt buộc phải dùng đến, những tri thức đó sẽ tự nhiên xuất hiện ở trong đầu của hắn.
Mỗi lần nghe được sau lưng có người thảo luận hắn rất có văn hóa, trong lòng của Lý Nhị Trụ đều sẽ xuất hiện ra cảm giác kiêu ngạo và tự hào.
Hiện giờ nghe Điền Đường hỏi vậy, Lý Nhị Trụ trực tiếp quỳ một gối xuống đất: “Thuộc hạ nguyện ý cống hiến hết sức vì thần sứ đại nhân, cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi.”
Trước kia Lý Nhị Trụ sẽ không nói như vậy.
Điền Đường nhìn hắn: “Ngươi có kế hoạch gì không, từ văn hay là từ võ?”
Lý Nhị Trụ nhíu mày, nghiêm túc tự hỏi vấn đề này, thật lâu sau đó mới ngẩng đầu: “Thần sứ đại nhân, ta nguyện ý học tập, nhưng mà so với đám người Lâm Thành Phúc, năng lực học tập của ta vẫn còn quá kém, ở phương diện này ta không chiếm được ưu thế, cho nên ta muốn lựa chọn từ võ.”
Sau một thời gian học tập ở thôn Điền gia, Lý Nhị Trụ vẫn luôn trực rất nghiêm túc, hắn cũng từng có lần cho là mình thông minh xuất chúng, thẳng đến khi nhìn thấy Lâm Thành Phúc chỉ bỏ mấy ngày thời gian ngắn ngủi đã học xong được thứ hắn bỏ thời gian rất lâu mới học được, hắn liền biết bản thân mình ở phương diện này kém xa so với những người có thiên phú.
Lâm Thành Phúc, Chu Phong Mộc, cùng với người của Bạch gia, đặc điểm của những người này là đều từng có cơ sở nhập học, Lý Nhị Trụ đã từng cho rằng bởi vì như vậy bọn họ mới có thể học mau.
Nhưng kỳ thật cũng không phải như vậy, không phải bởi vì bọn họ có cơ sở mới học nhanh, mà là bởi vì bọn họ vốn thông minh mới có những thành tựu ban đầu, mới có cơ sở.
Cho nên đối mặt với câu hỏi của Điền Đường, tuy rằng Lý Nhị Trụ do dự, nhưng vẫn chém đinh chặt sắt lựa chọn “Võ”.
So văn hắn không so được, nhưng luận võ, ít nhất hắn có ưu thế là có “Văn”, ở trong một đám vũ phu cũng đủ để trổ ra được hết tài năng.
Điền Đường cũng không bất ngờ khi Lý Nhị Trụ đưa ra chọn lựa này, đỡ Lý Nhị Trụ đứng lên nói: “Trong khoảng thời gian này ngươi ở trong trấn Phong Thu cùng Lâm Thành Phúc, có học được cái gì hay không? Hay hắn có đề cập qua chuyện gì khác cùng ngươi hay không?”
Lý Nhị Trụ do dự một lát, cắn chặt răng: “Thần sứ đại nhân, mấy ngày nay có rất nhiều người tới trấn Phong Thu, mà người của chúng ta chỉ có ít như vậy, rất khó trông giữ, có phải hay không…”
“Các ngươi cũng nhắc tới chuyện gia tăng hộ vệ sao?” Điền Đường nhìn hắn.
“Cũng?” Lý Nhị Trụ bắt được vấn đề quan trọng trong câu nói của Điền Đường: “Ý của thần sứ đại nhân là?”
Điền Đường mỉm cười: “Thôn Điền gia cần một vệ đội 300 người, ngươi có hứng thú quản lý hay không?”
Nàng nói rồi đem những hộp huy chương đã chuẩn bị xong từ sáng sớm đưa tới trước mặt Lý Nhị Trụ.
Lý Nhị Trụ khẩn trương nhìn huy chương trước mặt, nuốt nước miếng: “Ý của thần sứ đại nhân là để cho ta quản lý 300 người sao?”
“Đúng, ta cảm thấy ngươi khá thích hợp.” Điền Đường bình tĩnh nói: “Nếu ngươi bằng lòng, có thể cầm lấy số huy chương này đi, nếu ngươi cảm thấy bản thân không gánh vác được trách nhiệm này thì ta chỉ có thể đi tìm người khác.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận