Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 984 -




Đồng thời, hắn cũng sắp xếp cho gia nhân trong phủ, một số gia nhân và cả nhà đều làm việc cho Vệ gia, sau khi được bọn họ đồng ý, cũng dựa theo phương thức xử lý mà đưa họ ra khỏi kinh thành, còn những người hầu còn dư lại, Vệ Lương Tài cũng triệu tập dò hỏi.
Nếu là trước đây, hạ nhân nhất định sẽ có ý kiến ​​khác nhau, nhưng từ khi Vệ Kiến Đình bị hoàng thượng tức giận mà bị liên lụy, một số hạ nhân của Vệ gia đã lặng lẽ rời đi, còn lại đều là người tận tâm hoặc là trung thành với Vệ gia, cho dù là trong nhà Vệ gia có xảy ra chuyện cũng nguyện ý ở lại, hoặc nếu gia cảnh thực sự khó khăn, thà rằng liều mạng ở lại Vệ gia, cũng không nỡ từ bỏ phần phù thù lao làm việc ở Vệ gia.
Bây giờ Vệ Lương Tài thống báo Vệ gia sẽ cùng cả nhà rời đi, những người trung thành đó trực tiếp gật đầu, bày tỏ nguyện ý mang theo người nhà rời đi cùng Vệ gia, người còn lại mặc dù do dự nhưng Vệ Lương Tài cũng không cố ý không dẫn đi, lại ám chỉ một số kế hoạch sau khi rời kinh, sau khi xác định sẽ không trở thành kẻ bỏ mạng sau khi rời khỏi Vệ gia, những người này không chần chừ nữa, tỏ ý sẵn sàng chấp nhận cùng mọi người rời đi.
Những hạ nhân này không rời khỏi Vệ gia, Vệ Lương Tài trực tiếp gọi cho các thân tín của mình, đi theo bọn họ cùng về nhà, sau đó để họ từ nơi khác rời khỏi kinh thành từng đợt để giảm bớt sự hoài nghi của triều đình đối với Vệ gia.
Nhưng dù vậy, Vệ gia vẫn xảy ra chuyện.
Đêm nay, Vệ Lương Tài lại định đưa một nhóm người khác đi, nhưng lại phát hiện ra Vệ gia, bao gồm cả sân bên cạnh, đã bị các thủ vệ trong kinh bao vây xung quanh.
Bây giờ ở trong phủ Vệ gia có hơn mười mấy người, ngoại trừ một số hạ nhân ra, còn có một số thân tín của Vệ Lương Tài và bao gồm cả bản thân Vệ Lương Tài.
Đại môn Vệ gia bị đá tung, binh lính xếp thành một hàng, trong tay đã cầm sẵn cung tên, chỉ cần một tiếng ra lệnh, cung tên trong tay bọn họ sẽ biến những thành viên còn lại của Vệ gia thành con nhím.
Vệ Lương Tài lùi lại một bước, quay đầu nói với những người bên cạnh: "Xin lỗi, đáng lẽ ta đưa các ngươi đi sớm hơn."
"Thiếu tướng quân đã cố gắng hết sức, ít nhất chúng ta cũng đưa được người thân ra đi bình an, nhưng chúng ta chết ở đây cũng không sao, nếu thiếu tướng quân xảy ra chuyện gì thì chúng ta cũng không còn mặt mũi nào gặp mặt tướng quân," người bên cạnh nghiến răng, thấp giọng nói: "Thiếu tướng quân, chúng ta sẽ che chở cho ngài rời đi, ngài đi đến nhà ở bên cạnh là có thể giữ được tánh mạng, bọn họ không biết mánh khóe trong đó, nói không chừng thiếu tướng quân có thể tìm được cơ hội trốn thoát."
"Nếu muốn đi phải đi cùng nhau, đều đã đến lúc này rồi. Bất cứ thế ta cũng không thể để lại các ngươi mà trốn đi một mình, nếu các ngươi xảy ra chuyện gì ta cũng không thể giải thích với cha," Vệ Lương Tài nghiêm mặt nói, "Hơn nữa, chúng ta không phải là hoàn toàn không có cơ hội thoát thân."
Mấy người nói chuyện nhỏ giọng, những người ngoài cửa cũng đã tiến lên vài bước.
"Không phải Vệ gia luôn xưng là ái quốc sao? Sao bây giờ lại cũng có ý nghĩ phản quốc?" Nói xong, đối phương nhìn quanh, khi thấy trước mặt chỉ có đám người Vệ Lương Tài đang đợi mình, sắc mặt hắn trở nên khó coi một ít.
Vệ Lương Tài lúc này mới nhìn rõ sắc mặt của đối phương: "Là hoàng thượng hạ lệnh cho ngươi tấn công Vệ gia chúng ta?"
Hắn vốn tưởng rằng những người này đến là vì đã nhìn thấu chuyện trong khoảng thời gian này Vệ gia đã đưa người rời kinh thành, nhưng nhìn sắc mặt đối phương, hình như triều đình cũng không biết Vệ gia đang làm gì, chỉ là trùng hợp hôm nay xuất quân đánh Vệ gia, đụng phải một đám bọn họ đang chuẩn bị rời đi.
Sắc mặt đối phương khẽ thay đổi, lúc đầu có chút chột dạ, nhưng rất nhanh sau đó liền đổi thành vẻ mặt hợp tình hợp lý, nhìn thẳng Vệ Lương Tài: “Nếu không phải hoàng thượng ra tay, Vệ gia các người đã người đi nhà trống, xem ra hoàng thượng mới thực sự là người nhìn xa trông rộng, liếc mắt đã nhìn ra bụng dạ khó lường của Vệ gia các ngươi."
“Bụng dạ khó lường?” Vệ Lương Tài cười, trong nụ cười mang theo mấy phần lạnh lẽo, “Lúc trước phụ thân ta chỉ là muốn cầu xin hoàng thượng thu lại mệnh lệnh đã ban ra, đừng đuổi bá tánh nghèo khó vô tội đi, hoàng thượng liền ra tay với phụ thân ta, bụng dạ khó lường cái gì, bất quá là bị buộc đến đường cùng thôi."

Bạn cần đăng nhập để bình luận