Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 1322 -




Binh lính cúi đầu: "Hồi bẩm Lâm đại nhân, là Vệ thiếu tướng quân, Vệ thiếu tướng quân biết Lâm đại nhân ở đây, lại không biết ở nơi nào, đặc biệt lệnh cho thuộc hạ đến tìm, thiếu tướng quân nói nếu tìm được Lâm đại nhân, để cho chúng ta đưa Lâm đại nhân trở về. ”
"Cũng tốt, ta không biết võ thuật, ở lại chỗ này cũng chỉ biết kéo chân các ngươi, " Lâm Thành Phúc nói, nhìn hành lang, "Mang tất cả những người bên trong ra ngoài, cùng nhau đưa về thành Thần Linh đi. ”
"Vâng." Binh lính gật đầu, lại một lần nữa phân phó những người khác dựa theo bước đi trước đó, tiếp tục bắt người ở bên trong mỗi gian phòng.
Bên kia, biểu tình trên khuôn mặt của Dương Thái Hoa và Khâu Bác Hậu đều là tràn đầy sự không thể tin tưởng được, mà cũng không chỉ có riêng hai người bọn họ, những người còn lại cũng đều không thể tin tưởng được tình huống mình nhìn thấy ở trước mặt là sự phát sinh chân thật.
Dù sao thì Lâm Thành Phúc cũng là người được Hạ Tùng Dương tín nhiệm nhất trong số những người này.
Lâm Thành Phúc nhìn những người này, mở miệng nói: "Bọn họ chỉ là những mưu sĩ bình thường, ở bên cạnh Hạ Tùng Dương cũng không có tác dụng gì nhiều, chờ sau khi đưa đến thành Thần Linh giam giữ một thời gian liền thả người ra đi. ”
"Chuyện này tất nhiên là được, chỉ cần bọn họ không làm ra chuyện gì xấu trong khoảng thời gian này là được." Binh lính cười nói, "Mấy ngày nay Lâm đại nhân ở phủ Quảng Cừ đã vất vả rồi.”
"Giải quyết xong sớm những chuyện này, bá tánh mới có thể nhanh chóng sống một cuộc sống tốt hơn." Lâm Thành Phúc nói xong, lại nhớ tới Vệ gia, "Vệ Lương Tài đi đối phó với Hạ Tùng Dương có được không? ”
Binh lính nở nụ cười: "Ban đầu là Lý đại nhân nghĩ tới, về sau nghe nói Lý đại nhân cùng Vệ thiếu tướng quân đánh nhau một trận, kết quả Lý đại nhân thua, mới do Vệ thiếu tướng quân đến ứng đối. ”
Lâm Thành Phúc kinh ngạc: "Lấy tính cách của Lý Nhị Trụ, thế mà hắn lại thua? ”
"Nói là đã đánh qua rất nhiều lần, vào thời điểm ban đầu Vệ thiếu tướng quân thua nhiều thắng ít, hiện tại cơ hồ có thể bất phân thắng bại." Binh lính mang theo Lâm Thành Phúc đi ra bên ngoài, vừa đi vừa nói chuyện, trong lời nói có sự thoải mái hoàn toàn không giống như đang ở trên chiến trường, giống như chỉ là rảnh rỗi tùy ý nói chuyện.
Mà tất cả những gì phát sinh trên chiến trường, giống như Lâm Thành Phúc nghĩ, đã trần ai lạc định.
Giá trị vũ lực của Hạ Tùng Dương không thấp, nhưng so với Vệ gia, vẫn là hơi kém hơn một chút.
Tuy nhiên, Hạ Tùng Dương lại không hoàn toàn thua về giá trị vũ lực.
Vào thời điểm bị chế ngự, trên mặt hắn tràn đầy biểu cảm không thể tin tưởng được, khiếp sợ nhìn Vệ Lương Tài: "Vệ gia các ngươi không phải vẫn luôn tự xưng mình là chính nhân quân tử sao? Thế nhưng cũng dùng bàng môn tả đạo để thắng? Những cái đó... Những thủ đoạn hạ lưu kia! ”
Vệ Lương Tài đứng ở một bên, nhìn người trói Hạ Tùng Dương lại, nghe được lời trách cứ của hắn, bình tĩnh nói: "Hạ tướng quân nói đùa, trên chiến trường chỉ có thắng bại, không có chính tà, huống chi là Hạ tướng quân dẫn người công kích thành Thần Linh trước, những việc chúng ta làm cũng chỉ là phản kích mà thôi. ”
"Đường đường là Vệ gia, lại dùng thủ đoạn như vậy để dành chiến thắng, chẳng lẽ không sợ sau này bị chỉ trích hay sao?" Hạ Tùng Dương nghĩ tới bản thân mình có thể sẽ bại trận trước Vệ gia, nhưng dù thế nào cũng không thể tưởng tượng được mình sẽ thất bại trong tình huống như vậy.
Vệ Lương Tài nhìn về phía hắn: "Hạ tướng quân đừng quên, Nhân Vương vẫn luôn ở trong thành Thần Linh, luận về việc bị người ta chỉ trích, Hạ tướng quân mới là người không thể bỏ qua."
Trong khoảng thời gian này, những chuyện xảy ra bên trong thế lực Nhân Vương cũng không khó để dò xét, Hạ Tùng Dương làm tướng quân, nâng đỡ tiểu hoàng đế đăng cơ, tự xưng Nhiếp Chính Vương, hiển nhiên là thủ đoạn trước khi soán ngôi, tình huống của hắn như vậy lại đi nói Vệ Lương Tài nhờ vào thủ đoạn để thắng lợi sẽ bị chỉ trích, như thế nào cũng đều không biện minh được.
Sau khi Vệ Lương Tài nói xong, Hạ Tùng Dương có chút sửng sốt, nhưng rất nhanh liền đúng lý hợp tình nhìn đối phương: "Thắng làm vua thua làm giặc, lần này là chúng ta thua, nhưng thành Thần Linh chưa chắc sẽ là người chiến thắng cuối cùng."
Vệ Lương Tài giật giật khóe miệng, khẽ cười một tiếng: "Hạ tướng quân thật sự cho rằng bản thân mình có thể dùng cơ hội thắng sao? ”
"Cho dù là thành Thần Linh, cũng không phải là không thể phá nổi." Hạ Tùng Dương vẫn kiên định cho rằng quyết sách trước đó của mình là đúng đắn.
Đúng lúc này, cách đó không xa có một binh lính tới, sau khi đến gần thì chào hỏi Vệ Lương Tài: "Vệ thiếu tướng quân, chúng ta đã tìm được Lâm đại nhân, Lâm đại nhân nói thiếu tướng quân không cần phải nói nhiều với Hạ tướng quân, nếu bắt được người, trực tiếp đưa hắn đến thành Thần Linh là được. ”

Bạn cần đăng nhập để bình luận