Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 389 -




Sau khi Điền Đường nói xong, Mai Kỳ liền lập tức dẫn người ra ngoài để thống kê số liệu.
Trước khi đi ra ngoài làm việc, độ trung thành của Mai Kỳ đối với nàng cũng đạt tới 100%.
Điền Đường đóng giao diện thông báo lại, sau đó nàng cũng không có ngăn hắn lại, nàng dự định sẽ chờ Mai Kỳ làm xong chuyện này, sau đó liền đem chuyện độ trung thành và giá trị thuộc tính để nói cho hắn biết.
Cho tới bây giờ, độ trung thành đạt tới 100% cũng chỉ có tổng cộng sáu người, theo thứ tự là Lâm Thành Phúc, Lỗ Anh, Đại Niên, Ứng Liên, Từ Triết và Mai Kỳ, cơ hội có thể khiến cho lòng trung thành của Mai Kỳ đạt điểm tối đa, cũng giống với Từ Triết, điều này cũng đủ để chứng minh Mai Kỳ có trách nhiệm với dân chúng.
Chuyện lần này, Điền Đường cũng không cảm thấy nàng có thể làm tốt, đối với nàng mà nói, tiền cố định mỗi tháng cho người ta đều là tiền của trấn Thần Linh, mà số lương thực kia cũng đều được trồng từ ruộng tốt của nàng mà ra. Cung cấp một ngày ba bữa cũng chỉ đơn giản là cung cấp một ngày ba bữa mà thôi.
Nhưng nàng cũng hiểu rất rõ, một ngày ba bữa đối với những người kia cũng chỉ là cách để cho họ có thêm nhiều hy vọng để tiếp tục tồn tại.
Thực ra lúc trước ở trấn Thần Linh cũng không phải là không có những phúc lợi tương tự, nhưng đó cũng chỉ là nhằm vào những tình huống mà người bệnh đã trở nên vô cùng nghiêm trọng, mà đó cũng chỉ là phúc lợi của bệnh nhân, còn người chăm sóc bệnh nhân cũng không thể hưởng thụ phúc lợi này.
Lần này để Mai Kỳ đi làm, cũng đồng thời công khai phúc lợi này, sau này khi có người đến trấn Thần Linh sinh sống cũng sẽ dựa vào quy tắc hiện hành này.
Nghĩ như vậy, Điền Đường dứt khoát ở lại trong văn phòng nhà của trấn nhỏ, sau đó nàng cũng đã bắt đầu liệt kê phúc lợi.
Ngoài các bệnh nhân không thể làm việc và người nhà chăm sóc bệnh nhân là sẽ được cung cấp ba bữa ăn mỗi ngày, tất cả những người mới đến trấn Thần Linh đều sẽ được nhận cơm miễn phí từ một ngày tăng lên thành ba ngày, cũng chính là những cư dân vừa mới đến, ba ngày đầu sẽ nhận được ba bữa ăn, cho bọn họ đủ thời gian ở lại trấn Thần Linh để tự mình tìm được một công việc thích hợp.
Quần áo có thể được mua bằng tín dụng, mỗi cư dân mới đến có một cơ hội ghi nợ, v.v. Sau này khi kiếm được tiền, lại chậm rãi trả lại.
Quần áo của trấn Thần Linh chủ yếu đều được làm từ vải bông, bông thì lại được trồng từ ruộng tốt của Điền Đường mà ra, ngoại trừ chi phí tuyển dụng ra, trên cơ bản cũng không mất tiền gì cả, giá cả của quần áo may sẵn cũng rất phù hợp với túi tiền, cư dân đến trấn Thần Linh nếu muốn mua được một bộ quần áo cũng không khó.
Thực ra Điền Đường còn có thể kiếm được một số tiền lớn ở chỗ này, chẳng qua là số tiền này cũng chỉ có thể lưu thông bên trong của trấn Thần Linh mà thôi, hoàn toàn cũng không ảnh hưởng gì đến số dư tài khoản của nàng.
Trong trấn Thần Linh, Điền Đường cũng giống như một ngân hàng vậy, thậm chí quyền lực còn lớn hơn cả ngân hàng.
Nàng không chỉ phát hành tiền tệ, mà khu vực buôn bán lớn nhất ở trấn cũng thuộc quyền sở hữu của nàng, tất cả chi phí ăn uống, may mặc hay gì đó khi giao dịch. Tất cả đều sẽ nằm ở trong túi của nàng.
Cùng với số tiền ở trong tài khoản của các cư dân trấn nhỏ, cũng là ở chỗ của nàng, trong cái vòng khép kín này, có giá trị về sản lượng nhất cũng chính là lương thực cùng với bông vải ở trong ruộng tốt của nàng, không chỉ vậy mà còn có cả gia súc ở trong cơ sở chăn nuôi.
Các cư dân muốn kiếm tiền, trước mắt cũng chỉ có thể kiếm tiền từ trong tay của nàng.
Điền Đường viết xong nội dung về việc mua quần áo trả góp, sau đó nàng lại nghĩ đến vấn đề nhà cửa.
Hiện nay trấn Thần Linh vẫn giữ nguyên điều lệ thuê nhà ban đầu, cũng chính là những cư dân khi mới đến đây, đều sẽ có thể có cơ hội được ở miễn phí trong nửa năm, sau đó có thể lựa chọn thuê phòng, hoặc cũng có thể mua.

Bạn cần đăng nhập để bình luận