Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 630 -




Trong nháy mắt, Ngô Tuấn Kiệt trợn mắt, khó tin nhìn Thạch Hùng: "Thạch Hùng, ngươi có ý gì? Ngươi không được phép tạo phản."
Cũng giống Văn Bình, hắn biết rõ mối quan hệ giữa Thạch Hùng và Vệ gia, Vệ gia thuộc phe bảo vệ hoàng thất rất trọng yếu trong triều. Người khác có thể phản bội, nhưng Thạch Hùng không thể, hiện tại bị bắt, Ngô Tuấn Kiệt không khỏi khiếp sợ.
"Xin thứ lỗi, Ngô đại nhân, sự tình cấp bách, cần phải ứng phó linh hoạt. Cụ thế mọi chuyện, về sau Thạch Hùng sẽ nói rõ với Ngô đại nhân, bây giờ chỉ có thể để ngài chịu ủy khuất." Thạch Hùng thấp giọng nói.
Nói xong Thạch Hùng liền giơ tay lên, khống chế Ngô Tuấn Kiệt rồi phái người đem hắn đi.
Ngô Tuấn Kiệt muốn nói gì đó, nhưng vừa mở miệng liền bị chặn lại, chỉ có thể kêu "Ô ô ô", đồng thời trừng mắt nhìn Thạch Hùng, ý đồ dùng toàn lực để chạy trốn.
Người của Thạch Hùng đã dự liệu từ lâu, Ngô Tuấn Kiệt khó có thể trốn thoát vào lúc này.
Trói hắn lại, sợi dây trói hắn càng lúc càng chặt, khi định thần lại hắn không thể giãy giụa, sợi dây thừng đã trói chặt người hắn rồi.
Thạch Hùng quay đầu nhìn, thấy Ngô Tuấn Kiệt đang nhìn mình với khuôn mặt đầy căm phẫn, hắn thở dài, đưa tay lên chỉ vào cửa sau.
Chẳng mấy chốc, Ngô Tuấn Kiệt bị bắt đi không một tiếng động.
Thạch Hùng nhìn bóng dáng Ngô Tuấn Kiệt từ từ biến mất, rồi quay đầu về phía cửa chính.
Kỳ thực nếu được phép lựa chọn, hắn sẽ không dùng phương thức này để khống chế Ngô Tuấn Kiệt, nhưng Văn Bình và Mã Thái đã bị bắt, vẫn chưa biết liệu hắn có sắp xếp nào khác ở phủ Lâm Xuân hay không. Nếu có người báo tin cho Ngô Tuấn Kiệt chắc chắn sẽ rất rắc rối.
Ngô Tuấn Kiệt là tướng quân đóng quân ở bên ngoài phủ Lâm Xuân nên không biết gì về trấn Thần Linh.
Nếu hắn làm ầm ĩ lên, chỉ sợ sẽ gây nên thương vong, hiện tại không bằng khống chế người trước, chậm rãi phổ biến cho hắn biết về trấn Thần Linh, từng bước hoàn thành kế hoạch.
Sau khi bắt Ngô Tuấn Kiệt đi, Thạch Hùng nhanh chóng bước ra khỏi sảnh, chắp tay sau lưng, bình tĩnh nói: "Thân thể Ngô đại nhân không khỏe, ta sẽ tạm thời tiếp quản việc đóng quân, bây giờ trong phủ Lâm Xuân liên tục có những tin đồn thất thiệt khiến bá tánh bối rối, sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến của triều đình, lập tức phân phó xuống, bản quan muốn điểm binh một lần nữa, không thể cho Nhân Vương có cơ hội thừa nước đục thả câu"
Những người chờ ở ngoài cửa cũng không nghi ngờ gì hắn, lập tức hành lễ: "Vâng thưa đại nhân!"

"Đại nhân."
"Ngươi lại tới đây làm gì?" Tề Duệ Đạt dựa vào tường, nghe thấy giọng nói liền không thèm nhìn, trong giọng điệu có chút không kiên nhẫn.
"Đại nhân, thuộc hạ tới gặp ngài." Mao Chính Kiếm ngồi xổm ở ngoài cửa nhà lao, đặt cái sọt đang mang xuống, mở sọt lấy từng cái thức ăn bên trong ra, nhét qua lỗ nhỏ.
Mùi thơm của thức ăn lan tỏa tràn ngập trong nhà lao kín mít, có mùi thơm của thịt, của dầu và có cả vị ngọt thể hiện sự phong phú của bữa cơm này.
Rốt cuộc Tề Duệ Đạt quay đầu lại, nhìn người ngoài cửa thở dài một tiếng: "Ngươi về đi, sau này cũng đừng tới đây, đồ ăn này ngươi cũng mang về đi, bọn họ giam ta nhưng thức ăn mỗi ngày cũng không thiếu, ta ở đây không thiếu.”
“Thuộc hạ biết.” Mao Chính Kiếm cúi đầu, “Bọn họ sẽ không bạc đãi đại nhân, chỉ là thuộc hạ không yên lòng.”
Tề Duệ Đạt nghiêm túc nhìn hắn, một lúc lâu sau mới lắc đầu, lại nhìn đi chỗ khác: “Trở về đi, về đi, cho các ngươi đi là ý của ta, bọn họ để cho các ngươi sống sót là đủ rồi, ngươi đừng để ý đến ta."
"Đại nhân..." Mao Chính Kiếm lại hô lên một tiếng, "Bọn họ đã đón cả nhà đến đây."
Tề Duệ Đạt sững sờ trong giây lát, phải mất một lúc mới hiểu được "bọn họ" trong miệng Mao Chính Kiếm là đang ám chỉ ai.
Lúc trước cũng có mấy người cùng ra khỏi đại lao với Mao Chính Kiếm, những người đó cũng giống như Mao Chính Kiếm, là những người đã từng được Tề Duệ Đạt tin tưởng, nhưng bây giờ bọn họ lại đón người nhà đến đây, nghĩa là bọn hon đã hoàn toàn đứng về phía bên này.

Bạn cần đăng nhập để bình luận