Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 401 -




Trên thực tế đối với xu thế phát triển hiện nay của trấn Thần Linh mà nói, tin tức của ba thế lực này cũng không quan trọng.
Nếu như mỗi ngày Điền Đường đều tiêu tốn rất nhiều thời gian để đi xử lý những chuyện như này, mà xem nhẹ tình huống của trấn Thần Linh, ngược lại nàng cũng sẽ vì chuyện nhỏ mà hỏng chuyện lớn.
Đem những việc hao tổn thời gian này giao lại cho Lâm Thành Phúc cùng với Từ Triết, thực ra cũng là một phương pháp xử lý tương đối thích hợp.
"Nếu triều đình không như vậy, thì Nhân Vương và Triệu Vương cũng không thể dễ dàng chiếm được một nửa giang sơn như vậy." Từ Triết nói. “Cho dù hiện tại triều đình cũng đã đi đến nước này, Vệ gia vẫn sẽ có tâm lý sợ hãi, Cũng giống như bây giờ, cũng chỉ có thể để cho Vệ Lương Tài chịu một ít nỗi đau từ da thịt mà thôi, ngược lại đây cũng là kết quả tương đối nhẹ nhàng với hắn.”
"Lúc trước ta đã nghe các ngươi nói tính tình của Vệ Kiến Đình vô cùng cứng nhắc, cũng không bao giờ chịu thay đổi, hiện tại xem ra cũng không phải như vậy." Lý Nhị Trụ nhịn không được liền xen miệng vào, "Theo lời các ngươi nói cũng không phải là như vậy hay sao, hắn chẳng phải là rất thông minh hay sao?”
"Vệ Kiến Đình tốt xấu gì cũng là tướng quân của triều đình, có ngu xuẩn đến mấy cũng sẽ có cực hạn," Lâm Thành Phúc mở miệng, "Hiện tại hẳn hắn cũng đã để ý đến chuyện mà Vệ Lương Tài đang giấu diếm, chắc chắn cũng đang tự hỏi chuyện đó là chuyện như thế nào.”.
Lúc nói lời này, ánh mắt của Lâm Thành Phúc cũng không nhịn được liền đặt ở người của Điền Đường.
Từ Triết cũng nhìn về phía của Điền Đường: "Không biết Thần sứ đại nhân lúc trước đã nói gì với Vệ Lương Tài, làm sao Thần sứ đại nhân có thể khiến cho hắn một mực che giấu đi sự tồn tại của trấn Thần Linh?”
"Ta chỉ là nói cho hắn biết, mặc kệ tương lai sẽ như thế nào, một khi Vệ gia xảy ra chuyện, trấn trấn Thần Linh cũng có thể trở thành hậu thuẫn của Vệ gia.” Điền Đường ngước mắt, nàng mỉm cười nhìn mấy người họ, "Hắn có thể không thèm để ý sinh tử của mình, Vệ Kiến Đình cũng có thể không thèm để ý sinh tử của hắn, nhưng trên dưới Vệ gia có hơn mấy trăm người, sẽ luôn có người mà hắn để ý tới, hắn sẽ hy vọng cho dù hắn chết, người nọ cũng có thể sống sót.”
Ánh mắt của Lâm Thành Phúc và Từ Triết trở nên sáng hơn lúc trước một chút.
"Ở trong mắt của Vệ Lương Tài, trấn Thần Linh chính là sự tồn tại của chốn thần tiên vô cùng yên bình, hắn có thể cưỡng lại thế giới này. Nhưng một chốn thần tiên như vậy vô cùng hấp dẫn, chỉ cần trong lòng của hắn có người mà hắn muốn bảo vệ, vì vậy nơi an ổn như thế này nhất định phải được bảo vệ, bởi vì trấn Thần Linh cũng sẽ là đường lui duy nhất cho người hắn mà quan tâm.” Lâm Thành Phúc nhanh chóng nói, thông qua lời nói của Điền Đường, rất dễ dàng có thể đoán ra ý nghĩ của Vệ Lương Tài.
Ánh mắt của Từ Triết cũng biểu lộ đã hiểu rõ.
"Hiện giờ tình thế của thiên hạ vẫn luôn không rõ, ai cũng không thể thấy rõ cuối cùng bên chiến thắng sẽ là bên nào, nhưng bất luận là bên nào lấy được chiến thắng, đối với Vệ gia cũng đều sẽ là bất lợi, chỉ sợ trong lòng Vệ Lương Tài cũng đã sớm biết rõ được điều này, cho nên sau khi trở về, hắn tuyệt đối sẽ không tiết lộ tin tức của trấn Thần Linh."
"Thì ra là như vậy, các ngươi nói thần bí như vậy, ta còn tưởng rằng có nội dung gì đó vô cùng khó lường. Đơn giản mà nói, hắn sợ Vệ gia sẽ bị diệt vong.” Lý Nhị Trụ bừng tỉnh đại ngộ, thuận miệng nói, “Nhưng sao hắn không nghĩ tới, kẻ chiến thắng cuối cùng cũng không phải là bất kỳ thế lực nào trong tam đại thế lực, không biết đến lúc đó sau khi hắn biết được tất cả chân tướng, hắn có khóc không nữa.”
Lý Nhị Trụ vừa dứt lời, ánh mắt của mọi người đều dừng lại ở chỗ của hắn.
Lý Nhị Trụ cả người đều cảm thấy rùng mình, hắn ngơ ngác nhìn mấy người bọn họ: “Ta nói sai cái gì sao?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận