Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 620 -




Làm như vậy, một mặt có thể để bá tánh đến trấn Thần Linh không cùng một lúc, để bên kia có đủ thời gian an trí những người này, mặt khác, phía sau những bá tánh này có Văn Bình và rất nhiều binh lính của hắn, nếu như hai phía trộn lẫn, bọn họ cũng không dễ xử lý chuyện của Văn Bình.
Dưới sự chỉ đạo của "con đường đến Dương Nam", bá tánh từ phủ Lâm Xuân tới lần lượt đi theo những con đường khác nhau, sau đó dần dần biến mất khỏi con đường rộng lớn.
Sau khi bá tánh rời khỏi phủ Lâm Xuân thì người của Văn Bình mới xuất phát, nhưng bởi vì hiện giờ con đường chính rộng lớn bằng phẳng, cho dù bọn họ đã đi chậm lại cũng nhanh chóng đến gần, mắt thấy sắp đến ngoài cửa huyện Dương Nam.
Trước khi đến gần, Văn Bình phái người đi thăm dò.
Mã Thái ở ngay bên cạnh Văn Bình, sau khi quan sát trái phải, kéo dây cương tiến lên, tới gần Văn Bình: "Đại nhân, thuộc hạ cảm hình như thấy nơi này có chút không thích hợp."
"Ngươi nhìn ra từ đâu?" Văn Bình quay đầu hỏi.
Mặc dù trước đó Mã Thái đã làm vài chuyện khiến hắn không hài lòng nhưng từ thâm tâm hắn vẫn khá tin tưởng người này. Vừa rồi Mã Thái nói không thích hợp, lập tức hắn cũng phản ứng lại, cảnh giác quan sát bốn phía.
"Chuyện này... Thuộc hạ cũng không nhìn ra. "Mã Thái nhíu mày, trực giác nói cho hắn biết tình huống nơi này không đúng lắm, nhưng để cho hắn nói không thích hợp chỗ nào, hắn lại nói không nên lời, chỉ có thể lặp lại lời nói của mình: "Thuộc hạ cảm thấy không thích hợp mà thôi.”
Văn Bình khẽ gật đầu, nhìn về hướng huyện Dương Nam, giơ tay lên: "Giương cung, giơ khiên."
"!"
Mệnh lệnh hạ xuống, binh lính xung quanh lập tức thủ thế phòng thủ và công kích, một khi xung quanh có vấn đề gì, bọn họ đều có thể phản ứng kịp thời, không đến mức rơi vào thế hạ phong.
Sau khi chuẩn bị sẵn sàng, Văn Bình hạ lệnh cho mọi người tiếp tục đi về phía huyện Dương Nam lần nữa.
Lần này họ đi chậm hơn trước một chút.
Có lẽ bởi vì lúc trước Mã Thái nhắc nhở, Văn Bình cũng cảm thấy nơi này tựa hồ có chút không thích hợp, nhưng hắn cũng giống Mã Thái, bảo hắn nói ra rốt cuộc không thích hợp chỗ nào, hắn cũng nói không nên lời, chỉ có thể đi bước nào hay bước đó.
Dù sao hắn có nhiều người như vậy, cho dù đối phương có chuẩn bị gì, bọn họ nắm rõ bước đi của mình.
Sau khi đi được một lát, phía trước con đường truyền đến tiếng ngựa hí.
Văn Bình lại giơ tay lên, ra lệnh binh lính dừng lại.
Không lâu sau, người kia lộ ra trước mặt bọn họ, đó là người lúc trước Văn Bình phái đi thăm tình huống huyện Dương Nam.
Đối phương cưỡi ngựa đến trước mặt Văn Bình rồi dừng lại, xuống ngựa bẩm báo: "Hồi bẩm đại nhân, huyện Dương Nam vẫn như thường.”
"Không có chuyện gì xảy ra?" Văn Bình đột nhiên nhận ra điều gì đó.
"Đại nhân, thuộc hạ thấy huyện Dương Nam không có gì khác thường." Đối phương lại nói.
Mã Thái cưỡi ngựa đến bên cạnh Văn Bình, chủ động hỏi: "Bên ngoài huyện Dương Nam có bá tánh tụ tập không?"
Vấn đề đơn giản như vậy, cơ hồ ngay cả suy nghĩ cũng không cần, đối phương lập tức lắc đầu: "Hồi bẩm đại nhân, cũng không có bá tánh tụ tập."
Mã Thái quay đầu, nghiêm túc nhìn Văn Bình: "Đại nhân, chuyện này chỉ sợ có trá."
Văn Bình nhíu mày, đáy lòng do dự không quyết định.
Hồi lâu sau, hắn ngẩng đầu nhìn Mã Thái: "Ngươi có tận mắt nhìn thấy bá tánh phủ Lâm Xuân đến huyện Dương Nam không?"
"Thuộc hạ tận mắt nhìn thấy bá tánh phủ Lâm Xuân rời khỏi, nếu theo thời gian, bọn họ hiện giờ nên tụ tập ở ngoài huyện Dương Nam mới đúng, bởi vậy thuộc hạ mới nhận việc này có lẽ có trá, đại nhân, chúng ta nên suy nghĩ kỹ rồi hành động.” Mã Thái cẩn thận nói.
Văn Bình mím môi, quay đầu nhìn về phía đoàn người đi theo hắn: "Tiếp tục đi về phía huyện Dương Nam!"
Mã Thái thở dài, biết chuyện Văn Bình đã quyết định, cho dù mình có nói thế nào cũng không cách nào thay đổi, huống chi lúc này trực giác hắn mách bảo, chứ không thực sự có bằng chứng trong tay.
Cứ như vậy, Mã Thái dắt dây cương xoay người, đích thân dẫn đội đi phía trước Văn Bình tới huyện Dương Nam.

Bạn cần đăng nhập để bình luận