Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 775 -




Để tránh việc các học sinh đốt than trong phòng học kín một lần nữa, Điền Đường đã dạy một bài giảng hoàn chỉnh cho cả lớp về đốt cháy hoàn toàn và không hoàn toàn, kiến ​​thức về việc chuyển hóa của quá trình đốt cháy than.
Đối với những học sinh chưa từng tiếp xúc với hóa học, việc đột ngột dạy họ các phương trình hóa học chẳng khác nào dục tốc bất đạt. Đó cũng là lý do tại sao Điền Đường chưa từng dạy kiến ​​​​thức này trước đây, nhưng lần này đã thức tỉnh nàng, có một số việc nếu không nói rõ nguyên nhân, người khác cũng sẽ không để trong lòng.
Ngoài trừ đốt cháy, nàng cũng phải giải thích thành phần của cacbon, thành phần của oxi, đốt cháy là gì. Bởi vì không có giáo án hoàn chỉnh, tiết học này về cơ bản cũng không có quy trình cụ thể, nàng nhớ tới đâu liền nói tới đó.
Cũng may trước đây nàng đã tự học để vượt qua khảo hạch trung học cơ sở, nên những kiến thức cơ bản đều hiện rõ ở trong đầu nên lúc dạy các kiến thức đều được giảng khá logic.
Vì nội dung quá phong phú nên thời gian của tiết học này bị kéo dài hơn thường ngày, giảng hơn hai tiếng đồng hồ mới xong.
Các học sinh bên dưới bị nhồi nhét trong hơn hai giờ, tuy họ không hiểu những lời Điền Đường nói về các phương trình được đề cập, sự khác biệt giữa quá trình đốt cháy hoàn toàn và quá trình đốt cháy không hoàn toàn, v.v. nhưng đã rút ra bài học xương máu “tuyệt đối không được đốt than trong phòng kín”.
Điền Đường giảng lâu như vậy, khi xong liền hoàn toàn chán nản, thậm chí còn không thèm nhìn vẻ mặt của học sinh, xua tay hô một tiếng “Tan học” liền quay người bước ra khỏi lớp.
Vừa ra khỏi lớp, nàng đụng phải Bùi Phong Bình đứng cách cửa không xa đang ôm sách.
Nàng lập tức bỏ đi bộ dạng hung hăng khi nãy, áy náy nói: “Thật xin lỗi, Bùi lão. Lỡ lấn lướt giờ dạy của người rồi."
Bùi Phong Bình cầm sách, mỉm cười nói: "Không sao, lúc ngươi đang giảng bài, ta cũng ở cửa nghe một lát, những thứ ngươi nói rất thú vị, ngay cả ta cũng bị cuốn vào lúc nào không hay."
Điền Đường ngại ngùng gãi mặt: "Ta bị bọn họ làm cho khó chịu, rõ ràng ta đã bảo bọn họ đừng đóng chặt cửa ra vào và cửa sổ khi than đang cháy, kết quả vừa bước đến cửa lớp đã ngửi thấy mùi hăng. Lúc đó không nhịn được liền…"
“Cho nên mới phải dạy cho họ biết.” Bùi Phong Bình vẫn cười, cầm sách quay người đi cùng Điền Đường tới văn phòng, "Mấy học sinh này ỷ mình thông minh hơn người khác nên hành sự chút kiêu ngạo, ngươi nổi giận như thế mới có thể phần nào trấn áp sự kiêu ngạo của họ."
"Bọn họ kiêu ngạo?" Điền Đường tò mò nhìn Bùi Phong Bình, "Hình như ta còn không để ý tới điểm này."
“Là kiêu ngạo từ trong xương tủy rồi,” Bùi Phong Bình giải thích, “Những ai có đầu óc linh hoạt hơn một chút cũng sẽ có vài phần như thế, nhưng không phải cứ kiêu ngạo là xấu, kiêu ngạo ở mức độ có thể chấp nhận được có thể thúc đẩy mọi người tiến bộ, nhưng cũng nên dừng ở mức độ vừa phải, tự tin thái quá thì không thể chấp nhận được."
Hai người nói chuyện một lúc thì đã đến văn phòng.
Lúc này Triệu Đồ đang ngồi trong phòng làm việc, nghe thấy tiếng động ngẩng đầu lên, liền thấy Điền Đường cùng Bùi Phong Bình đi cùng nhau.
Khi hai người bước vào, hắn không khỏi tò mò: “Sao hai người lại đến cùng lúc?”
“Ta đi ngang qua thấy Điền lão sư đang ở trong lớp nên ghé qua cửa xem một lát.” Bùi Phong Bình cười nhẹ nói.
Triệu Đồ vỗ đùi: "Đáng tiếc, bỏ lỡ!"
Điền Đường cười, nói ngắn gọn với Triệu Đồ những gì nàng đã nói với Bùi Phong Bình trước đó, cũng giải thích nguyên nhân đột ngột lên lớp.
Sau khi nghe xong, Triệu Đồ gật đầu: "Đúng vậy, cho họ một bài học như vậy mới có thể khiến họ nhớ kỹ hơn, cho họ thời gian kiểm điểm, Bùi lão cũng không có lớp dạy, đợi ta rảnh rỗi đến đó lại học chung."
Triệu Đồ nói xong lại cầm quyển sách trong tay lên.
Bùi Phong Bình tiến lên nhìn một chút: "Sách toán lớp bốn?"
“Ta sợ nói ra sẽ xấu hổ, nếu người ta biết trình độ toán học của lão sư còn không bằng những học sinh nổi trội, chỉ sợ lại thành trò cười cho thiên hạ." Triệu Đồ nghiêm túc nói.
“Muốn đến lớp không?” Điền Đường cười đến gần.
"Muốn." Triệu Đồ ngẩng đầu, "Nếu Điền lão sư nguyện ý dạy, đương nhiên ta cũng nguyện ý học."
Điền Đường cười, đúng là có một khoảng cách lớn giữa việc tự học và dạy học, đặc biệt như Triệu Đồ, người chưa từng được ai dạy cho, nếu có người giảng dạy thì sẽ nhanh hơn rất nhiều so với việc tự học.

Bạn cần đăng nhập để bình luận