Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 252 -




Trước khi Gia Cát Liên Nỏ xuất hiện, thứ nàng chế tác đắt nhất chính là nhà ở, mỗi lần cần 1 lượng, tính cả nguyên vật liệu là cần 2 lượng, nàng vốn tưởng rằng nó đã rất đắt, thẳng cho đến khi vật mới này ra lò.
Điều đáng ăn mừng duy nhất chính là trong khoảng thời gian này nàng tích góp được không ít bạc, cuối cùng cũng không rơi vào cục diện "vét sạch của cải".
Điền Đường làm tổng cộng 20 chiếc Gia Cát Liên Nỏ, số lượng không nhiều lắm, nhưng phối hợp với mũi tên, tuyệt đối có thể đạt tới hiệu quả bất ngờ.
Kế hoạch lần này của Điền Đường khác với lúc làm nhiệm vụ tiêu diệt thổ phỉ vào lúc trước, nhiệm vụ lần trước tập trung vào việc tiêu diệt, mà với tài nguyên trong tay Điền Đường lúc ấy, muốn tiêu diệt thổ phỉ có thể nói là so với lên trời còn khó hơn.
Cho nên nàng không thể không lựa chọn việc mượn đao giết người, dùng tay người khác làm chuyện nàng muốn làm.
Lúc Điền Đường lấy được nhiệm vụ lần này, liền cẩn thận phân tích điểm khó của nhiệm vụ này.
Tuy rằng nhiệm vụ lần này cũng có cấp bậc (khó khăn) giống lần trước, nhưng có thể thấy được trọng điểm của hai nhiệm vụ này không giống nhau, nói cho cùng thì mục đích của nhiệm vụ thứ hai cũng không phải là đối chiến, mà là thuần phục.
Muốn hoàn thành nhiệm vụ [một vệ đội 300 người] này, chỉ dựa vào vũ lực trấn áp là không thể nào, nhưng nếu hoàn toàn không sử dụng vũ lực mà vẫn muốn hoàn thành nhiệm vụ này thì vẫn rất khó.
Điểm khó của nó là Điền Đường cần tìm được một sự cân bằng trong đó, ở kinh sợ đồng thời làm cho người ta cam tâm tình nguyện trở thành một trong những vệ đội.
Sau khi Điền Đường làm xong Gia Cát Liên Nỏ, khoảng cách thời gian đối phương đến thôn Điền gia chỉ còn hai ngày.
……
“Đại Niên, có muốn nghỉ ngơi một lát không?”
“Sao lại nghỉ ngơi? " Nam nhân bị gọi là Đại Niên quay đầu lại hỏi: "Lỗ Anh ngươi không phải là lại bắt muốn bày trò đấy chứ? Ngươi cũng đừng quên mục đích của chúng ta!"
Lỗ Anh cười khổ: "Trong này... có rất nhiều đồng hương trước kia của ta.”
Đồng hương.
Chỉ hai chữ này thôi cũng có thể làm cho tâm sinh đau đớn.
Đúng vậy, rõ ràng là đồng hương, hiện tại lại hoàn toàn thay đổi, nhưng Lỗ Anh lại hoàn toàn không có cách nào thay đổi cục diện này, chỉ có thể cầu Đại Niên đang áp giải tù binh với hắn có thể hơi châm chước một chút.
Bất kể là Lỗ Anh hay là Đại Niên, bọn họ chẳng qua chỉ là tiểu tốt trong chiến thế thiên hạ, để cho bọn họ áp giải tù binh, là bởi vì bọn họ chỉ có thể làm những chuyện đại loại như thế.
Cho dù bọn họ là người dẫn đầu của nhóm người này, cũng chỉ thế mà thôi.
Đại Niên nắm dây cương quay đầu lại, ánh mắt xuyên qua từng chiếc xe gỗ: "Mọi người nghỉ ngơi một lát, sau một nén nhang lại tiếp tục lên đường.”
Khi giọng nói của hắn vang lên trong đám đông, hầu hết mọi người thậm chí còn không thèm nhìn lên hắn ta, chỉ chết lặng mà ngồi xuống tại chỗ, rũ đầu không nói một lời.
Đại Niên cũng không thèm để ý, hô xong liền quay đầu lại bên cạnh Lỗ Anh: "Lần này ngươi hài lòng rồi chứ.”
Lỗ Anh vội vàng chắp tay: "Đa tạ, nếu không nhờ ngươi, chỉ sợ......”
“Có ích lợi gì chứ? "Đại Niên đột nhiên hỏi.
“Hả? "Lỗ Anh lộ vẻ nghi hoặc.
"Ta nói, cái này thì có ích lợi gì chứ?"Đại Niên cười nhạo, "Ngươi hiện tại đồng tình thì có ích lợi gì, tương lai chú định bọn họ chỉ có một con đường đi duy nhất."
Lỗ Anh hiểu ý của Đại Niên, cúi đầu cười khổ: "Ta cũng không biết có ích lợi gì, nương ta luôn nói chúng ta sống phải giúp người làm việc thiện, ta không có biện pháp gì, cũng không làm được gì, dù sao thì nương ta vẫn còn mong chờ ta bình an trở về.”
Đại Niên nhìn hắn, xoay người từ trên ngựa đi xuống, im lặng không lên tiếng đi về phía bên cạnh sơn bích, ngồi xuống bên sơn bích, ôm cánh tay dựa vào sơn bích.
Lỗ Anh cũng xoay người xuống ngựa, đi đến bên cạnh Đại Niên ngồi xuống.
Hai người đều trầm mặc, không nói một lời.

Bạn cần đăng nhập để bình luận