Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 1000 -




Vệ Kiến Đình cười khổ: “Hiện giờ ta cũng không còn là tướng quân nữa rồi .”
“Nếu Vệ tướng quân muốn tiếp tục làm tướng quân, thì cũng không phải là điều không thể,” Bùi Phong Bình ôm sách, đi cạnh bên Vệ Kiến Đình.
“Bùi lão tiên sinh thật biết đùa. Trở thành tướng quân của thành Thần Linh, có lẽ ta không phải là người thích hợp, ” Vệ Kiến Đình lắc lắc đầu, Liếc nhìn đám học sinh đang đọc sách trong phòng học bên cạnh, “Ta vốn tưởng rằng bảo vệ triều đình, mới là điều tốt nhất đối với bá tánh.”
Bùi Phong Bình nhìn theo ánh mắt của Vệ Kiến Đình, nhìn những học sinh trong phòng học bằng ánh mắt dịu dàng : “Ta đã từng cũng cho rằng bản thân sẽ dùng cả đời này để bảo vệ triều đình, hiện giờ nghĩ lại, chúng ta giờ đây đã sống trong một thời đại khác, nhưng lại không biết thay đổi cho phù hợp .”
Vệ Kiến Đình ngước mắt lên.
Bùi Phong Bình cũng không nhìn bên đó nữa, mà nhìn về hắn nhẹ nhàng mỉm cười: “Lúc chúng ta còn trẻ, đều đã từng có mong ước, hy vọng bản thân có thể đứng ở những vị trí cao nhất, hy vọng rằng dưới sự dìu dắt của chúng ta, triều đình sẽ càng ngày càng tốt hơn, bá tánh cũng có thể sống những ngày tháng tốt đẹp, nhưng sự thật lại Không thể hoàn toàn đi theo tất cả những gì mà ta và người mong muốn.”
“Bùi lão tiên sinh dường như thay đổi rất nhiều.” Lúc hai người cùng nhau rẽ sang một hướng khác, dần dần rời xa tiếng đọc sách ồn ào , Vệ Kiến Đình nhịn không được nói.
Bùi Phong Bình là Lại Bộ thượng thư, lúc hắn còn đang nhậm chức, cũng vốn nổi tiếng là người vô cùng cứng nhắc và nghiêm khắc, tất cả đều mọi người biết Bùi Phong Bình vô cùng quan tâm đến triều đình , hết lòng với bá tánh, nhưng sau khi hắn ở thành Thần Linh một thời gian dài, tính cách của hắn cũng ngày càng trở nên dịu dàng hơn.
Hai người vốn không phải là người cùng thế hệ, kể, Bùi Phong Bình và Vệ lão tướng quân cũng từng làm quan trong cùng một triều, lúc Bùi Phong Bình nhậm chức Lại bộ Thượng thư, Vệ Kiến Đình vẫn chưa thể đảm nhận được trọng trách lớn.
Đối mặt với Vệ Kiến Đình lúc này, Bùi Phong Bình giống nhưng là đối đãi một vãn bối vậy.
“Con người ai rồi cũng sẽ thay đổi,” Bùi Phong Bình khẽ cười, ánh mắt trong vắt, mặc dù Đã đến độ tuổi này, hắn vẫn giữ lại trong lòng mình một lòng tin vô cùng kiên định, “Lúc ta vừa đến đây, cũng không thể công nhận nơi này, nhưng chỉ trong vòng mấy ngày ngắn ngủi, ta liền bị hấp dẫn bởi cuộc sống của bá tánh nơi đây, tự cổ chí kim, sao trời luân chuyển, triều đại thay đổi, đều là quy luật tự nhiên, ngươi và ta chẳng qua chỉ là những sự tồn tại bé nhỏ không đáng kể mà thôi.”
Lúc Vệ Kiến Đình đối mặt với Lý Nhị Trụ và Vệ Lương Tài, có thể hoàn toàn kiên định ý nghĩ của chính mình sẽ không bị dao động, nhưng giờ đây đối mặt Bùi Phong Bình, tâm thái của hắn đã xuất hiện sự biến đổi.
Thật ra mấy hôm nay hắn ở thành Thần Linh, tâm trạng cũng đã sớm có chút rung động vì cuộc sống của bá tánh nơi đây, cũng vì thế, hắn mới có thể chủ động tìm đến Bùi Phong Bình, muốn cùng Bùi Phong Bình tán gẫu.
Dù gì từ sự thay đổi tâm trạng mà nói, tâm trạng của hai người họ dường như có nét tương đồng với nhau.
“Thật sự triều đình đã không còn cách nào có thể cứu vãn được sao?” Vệ Kiến Đình đấu tranh lần cuối cùng.
Bùi Phong Bình nhìn ra xa phương xa: “Ngươi có nhìn thấy khói bếp ở phía bên kia không?”
Vệ Kiến Đình quay đầu, nhìn khói bếp đang bốc lên ở nhiều ngôi nhà, trong bầu không khí như vậy, những làn khói bếp cũng ẩn chứa đầy sự dịu dàng, làng khói lửa sản xuất được gió thổi đến, cũng có thể mang đến cho người ta một cảm giác vô cùng tĩnh mịch.
Hơn nữa hai người họ đang ở trong trường học, âm thanh những học sinh vui cười đùa giỡn xen lẫn cùng tiếng đọc sách, Khiến cho người ta có một cảm giác ngập tràn sự tin tưởng đối với nơi đây từ tận đáy lòng của họ, tin tưởng rằng thành Thần Linh thật sự có thể Mang đến cho bá tánh trong thiên hạ này một tương lai hoàn toàn khác.
“Ta đã từng thử cải tạo lại chế độ của quan viên triều đình rất nhiều lần, Điều ta mong muốn chẳng qua cũng chỉ là một làng khói bếp bình thường mà yên ạ thế này thôi,” Bùi Phong Bình hạ giọng nói, “Nhưng tham quan ô lại lại nhiều không đếm xuể, cho dù có loại bỏ hết tất cả, người cũng không thể đảm bảo rằng những người được chọn sau này sẽ làm tốt hơn quan viên đời trước, thậm chí bọn chúng còn có thể tham ô nhiều hơn, mà năng lực làm việc lại còn kém hơn quan viên đời trước.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận