Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 209 -




Chương 209:
Lý Nhị Trụ vội vàng phủ nhận, dưới ánh mắt chăm chú của Điền Đường, hắn đã đem những chuyện đã xảy ra trước đó kể hết cho nàng biết.
“Hắn tên là Vương Trường, ta và hắn quen nhau ở trấn Phong Thu.”
“Lúc trước khi chúng ta ở trấn Phong Thu, đều là côn đồ, cả ngày đều không làm chính sự, tính tình ta và hắn cũng có chút tương tự, bình thường khi thấy hắn thì hắn vẫn sẽ luôn ồn ào, có thể coi như là một núi không thể nào có được hai con hổ.”
“Năm ngoái, ta theo các ngươi đến thôn Điền gia với chút tâm tư xấu, vốn muốn kiếm được một khoản, không nghĩ tới thôn Điền gia lại tốt như vậy, ta đã ở lại chỗ này, sau khi ta ở lại chỗ này, liền có thêm rất nhiều người ở trấn Phong Thu đến đây.”
“Vương Trường cũng giống như ta, không nghe theo lời khuyên, lúc tới đây cũng mang tâm tư giống hệt với ta, lúc hắn bị nhốt trong lồng sắt kia, ta cũng đã đi thăm hắn vài lần.”
Vương Trường nghe đến đây, ở bên cạnh bĩu môi: "Sao ngươi lại nói như vậy, rõ ràng ngươi đến xem náo nhiệt mà?"
Lý Nhị Trụ trừng mắt nhìn hắn: "Ngươi còn không biết xấu hổ mà nói như vậy? Là ta đã đem ngươi nhốt vào trong lồng sắt kia sao? Còn có chuyện lần này, ta còn chưa tìm ngươi để tính sổ đâu!"
Lý Nhị Trụ nắm chặt tay, quơ quơ trước mắt hắn.
Điền Đường nhìn hai người: "Nếu không... các ngươi đánh một trận trước?"
Vương Trường lắc đầu liên tục: "Ta không đánh với hắn!"
Lý Nhị Trụ cũng không phân cao thấp với Vương Trường nữa, hắn lập tức giải thích: "Thần sứ đại nhân, mọi chuyện là như vậy, ta với hắn không đánh nhau sẽ không quen biết, sau khi bọn họ ra khỏi lồng, trong thôn cũng không có ai dám tiếp cận, chỉ có ta thường xuyên qua lại, bọn họ liền quấn lấy ta, ta nghĩ bọn họ chẳng qua là do quá nhàn rỗi, nếu có thể giúp ích được một số chuyện ở trong thôn thì sẽ càng tốt, liền để cho bọn họ giúp ta duy trì trật tự ở chỗ này, những cái khác ta không nói, bọn họ cũng coi như là có chút khí thế, nếu để bọn họ ở đây chắc hẳn cũng sẽ không có ai tìm đến quấy rối."
Điền Đường gật đầu, sau đó liền nhìn về phía mấy người đang giúp duy trì trật tự, rồi nàng lại quay đầu nhìn Lý Nhị Trụ.
Lý Nhị Trụ ngoan ngoãn đứng bất động.
Điền Đường mới ngẩng đầu: "Dẫn bọn họ đi làm việc có vất vả không?"
“Không tính là vất vả.” Lý Nhị Trụ lắc đầu.
"Mặc kệ là ta hay là bọn họ, lúc trước ở trấn Phong Thu vẫn hay thường xuyên đi gây chuyện, thực ra cũng bởi vì cơm ăn không đủ no, có lẽ do từ nhỏ đã thường xuyên chịu đói, chúng ta vẫn sẽ luôn có một chút chấp niệm đối với những chuyện đó, cho nên mới có thể đi làm chuyện xấu, ta không yêu cầu mọi người có thể tha thứ cho những việc mà chúng ta đã gây ra trong quá khứ, chỉ là hy vọng bọn họ về sau không cần phải tiếp tục trở thành người xấu."
Điền Đường chỉ lẳng lặng nhìn hắn.
Lý Nhị Trụ hít một hơi thật sâu: "Nếu như ta không dẫn theo bọn họ, bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ đi vào vết xe đổ, nhưng chỉ cần có ta ở đây, ít nhất ta có thể cam đoan rằng, chuyện đã qua tuyệt đối sẽ không phát sinh thêm lần nữa."
Vương Trường nắm tay: "Thần sứ đại nhân, ta tuyệt đối sẽ không gây ra thêm bất cứ phiền toái nào cho ngài."
Điền Đường nhìn hai người họ, sau một hồi nhìn vào ánh mắt khẩn trương của hai người họ, nàng mới gật đầu: "Được, ta sẽ quan sát thêm, mọi thứ đều lấy thời gian để làm thước đo."
Lời của nàng vừa dứt, hai người họ đều thở phào nhẹ nhõm.

"Các ngươi đi cùng với ta."
Bên ngoài huyện Khê Lâm, thỉnh thoảng cũng sẽ có những lưu dân tụ tập ở bên ngoài huyện.
Trong số những lưu dân cũng sẽ có những người cùng đường, nhưng vẫn sẽ giữ vững tâm, cũng có những người gặp áp lực do đói khát và bệnh tật, bất đắc dĩ phải đi vào con đường phạm pháp `.
Không phải tất cả lưu dân đều là người tốt, nhưng phần lớn những lưu dân, họ đã từng là những người bình thường.

Bạn cần đăng nhập để bình luận