Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 657 -




Chương 657:
"Ta cũng nghĩ như vậy, ta đã nói với bà nương của nhà ta, tiểu hài tử nhất định phải để cho nó được đi học, chúng ta trước sẽ làm việc để kiếm nhiều tiền, tích góp chút của cải, hai chúng ta cũng sẽ đi học, không phải bọn họ đều nói, thần sứ của trấn Thần Linh chính là Điền gia tiểu muội sao, nàng đã cố ý cho người đi đón chúng ta trở về, khẳng định cũng sẽ không bạc đãi chúng ta, cuộc sống hiện tại có thể ăn no mặc ấm, còn có cả chỗ ở, đủ rồi đủ rồi, ta cũng không cầu thêm cái khác."
“Cha nương của Điền gia tiểu muội, cả đại bá và nhị bá của nàng, chính là Điền Hữu Lương hay sao? Đáng tiếc ba huynh đệ bọn họ đều đã bị dẫn đi, nếu có thể cùng nhau trở về thì tốt rồi."
"Cũng không phải sao, trước mắt cũng không biết đã đi đâu, thiên hạ này lớn như vậy, tìm người cũng thật không dễ dàng gì?"
"Hừ, không nói nữa, đi đi đi, đi làm việc trước, đi chậm là công việc sẽ bớt đi rất nhiều.”
“Làm việc, làm việc thôi!”
Mọi người của thôn Điền gia trở về, người bị ảnh hưởng lớn nhất chính là Điền Kim Hoa, Điền lão tam, Điền Ngưu và những người trước kia đã ở lại thôn Điền gia, chẳng qua cũng chỉ là vài ngày bận rộn mà thôi, sau khi cuộc sống của những người vừa trở về đã đi vào quỹ đạo, cuộc sống của mấy người Điền Kim Hoa cũng dần dần khôi phục như bình thường.
Nhưng Điền Đường lại không trở về vào lúc này.
Một mặt nàng cũng không tìm được cha nương của nàng, nàng cũng không có tâm tình để trở về, lần này đi đón người đã có Điền Đào Hoa cùng với Điền Hồng Thảo, vì vậy thiếu nàng cũng không sao, mặt khác thân phận của nàng bây giờ ở trấn Thần Linh cũng tương đối đặc biệt, nếu nàng ra mặt để đi đón người, không cẩn thận sẽ khiến cho những người này cho rằng có thể thông qua nàng mà có được một ít thứ gì đó, ngược lại là sẽ hại những bá tánh vừa mới trở về này.
Chẳng qua Điền Đường cũng cố ý hỏi thăm những người này về tung tích của cha nương nàng, cùng với một số người ở thôn Điền gia không có ở cùng một chỗ với bọn họ.
Điền Đường thai xuyên, nhưng trong rất nhiều năm qua, nàng vẫn luôn ở trong trạng thái mất trí nhớ, sau khi đã hoàn toàn khôi phục trí nhớ, không lâu sau đó thôn Điền gia lại xảy ra chuyện, cũng bởi vì vậy, nàng cũng không hiểu rõ lắm về người của thôn Điền gia.
Chỉ là theo những gì mà nàng nhìn thấy, lần này những người không có trở về ngoại trừ cha nương của nàng, còn có đại bá và đại bá mẫu, nhị bá và nhị bá mẫu ra, lão bà bà ở cửa thôn cũng không có trở về.
Tính toán như vậy, lần này những người không có trở về tuyệt đối cũng không chỉ có bọn họ.
Nhiều người là chuyện tốt, ở cùng nhau liền có thể chiếu cố lẫn nhau, xác suất xảy ra chuyện cũng sẽ nhỏ hơn một chút.
Vài ngày sau, Lâm Thành Phúc đã đem tư liệu có liên quan đặt ở trên bàn Điền Đường.
"Căn cứ vào lời của mọi người ở thôn Điền gia, lúc trước sau khi bọn họ bị bắt, liền đi một đường về hướng của phủ Lâm Xuân, ở giữa cũng đã gặp một ít người, bọn họ cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chờ đến lúc bọn họ hoàn hồn, đã bị đưa đi đến mỏ quặng."
Điền Đường mở tư liệu ra, bên trong là ghi chép toàn bộ cuộc đối thoại, đều là đối thoại với dân chúng của thôn Điền gia, mà theo như lời của Lâm Thành Phúc, cũng là từ trong những cuộc đối thoại này mà lấy ra tin tức.
"Cha nương của thần sứ đại nhân, thân nhân của ngươi cũng đã cùng bọn họ rời đi vào lúc đó."
Lâm Thành Phúc nhìn thấy Điền Đường vẫn đang xem tư liệu, suy nghĩ một chút vẫn là nên tiếp tục nói, "Rời đi là cách nói của bọn họ, nhưng thuộc hạ cho rằng nếu đối phương muốn người, cũng không có khả năng dễ dàng thả người đi, nói là rời đi, càng có khả năng là bị người khác mang đi."
Điền Đường lại mở trang tiếp theo ra, mặt trên đã được viết tên của nhóm người "đi lạc" này.
Cộng thêm với cha nương của nàng và bọn họ, những người "đi lạc" tổng cộng có khoảng chừng 20 người, không tính là quá nhiều, nhưng so với tổng dân số của thôn Điền gia, con số này kỳ thật cũng không tính là nhỏ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận