Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 551 -




“Tào Thiên, ngươi sắp đi đến huyện Dương Nam sao?”
“Đúng, Lý Nhị Trụ đã đến tìm ta, nói rằng trong nhóm người đến huyện Dương Nam cũng có ta.” Tào Thiên cười rồi ngồi trên ghế đá, từ khi biết mình sắp đi đến huyện Dương Nam, nụ cười ở trên mặt hắn vẫn luôn không hề biến mất, mỗi lần nghĩ đến chuyện này, khóe miệng của hắn đều có thể cười nhếch lên.
"Ta cũng muốn đi đến huyện Dương Nam, nghe nói huyện Dương Nam năm nay thu hoạch cũng không tệ, thức ăn của mọi người cũng tốt hơn so với trước đây, những người từ huyện Dương Nam trở về, trên mặt mỗi người đều có thêm chút thịt, chỉ có ta, mặt này đều đã lún xuống rồi.”
Người nói chuyện nhịn không được liền chọc chọc vào mặt của mình, đừng nói là chọc vào mặt, cho dù không chọc cũng có thể nhìn ra dấu vết trên khuôn mặt của hắn cũng đã lún xuống.
"Được rồi được rồi, sớm muộn gì ngươi cũng có thể được đi."
Tào Thiên lập tức nói, "Không phải đều đã nói rồi sao, mọi người luân phiên nhau đi, mười ngày sẽ đổi một nửa người, mỗi nhóm người đều đến huyện Dương Nam ở hai mươi ngày, lần này vừa vặn đến phiên của ta, không chừng lần sau cũng sẽ đến phiên của ngươi.”
"Cũng đúng, không phải nói là mười ngày sao, ta chờ thêm một chút, lần này có tới 500 người đi, mười ngày đi 500 người, một tháng là 1500 người, đã đến lượt của ngươi rồi, sắp xếp theo thứ tự này, lần sau chắc chắn sẽ đến lượt của ta, chỉ hy vọng lương thực ở huyện Dương Nam đừng bị ăn hết, ít nhiều cũng nên để lại cho ta một chút, trong khoảng thời gian này tuy rằng lúc chúng ta đói bụng đều sẽ ăn bánh nén khô, cũng rất thơm, nhưng cũng không thể ăn chúng mỗi ngày như vậy được.”
Tào Thiên cũng rất tán thành với việc này, hắn lập tức gật đầu.
Bởi vì bánh nén khô rẻ, chống đói, mùi vị cũng không tệ lắm, lại không cần phải nhóm lửa để nấu cơm, nên có rất nhiều người mua, cũng khiến cho loại thức ăn này cũng trở nên thịnh hành ở trong quân doanh.
Kể từ khi có bánh nén khô, bếp lò phía sau cũng phải cách một thời gian mới bắt đầu bốc hơi, trước kia lén lút vào bếp, còn có thể tìm được chút đồ ăn, mà hiện hiệntaij, thật sự là ngay cả chuột cũng không thể tìm được một con.
Bánh nén khô rất ngon, vừa thơm vừa ngọt, vừa là ngũ cốc vừa là đường, so với thứ lúc trước mà bọn họ ăn còn ngon hơn.
Nhưng đồ ăn có ngon hơn đi chăng nữa, mỗi ngày ăn, mỗi bữa ăn, thỉnh thoảng cũng sẽ xuất hiện tình huống nuốt không trôi.
Thậm chí nhiều lần Tào Thiên đều đi theo người lén lút ra ngoài tìm rau dại mà trước đây hắn rất ít ăn.
Bởi vì không có gia vị, tất cả rau dại đều phải dùng nước sạch để nấu, cho dù nấu chín, mùi vị rau dại cũng chỉ như vậy, vô cùng chua xót, lại khó có thể nuốt xuống.
Nhưng tốt xấu gì ăn rau dại cũng có thể đổi khẩu vị, còn có thể tiết kiệm được chút bánh nén khô.
Thỉnh thoảng ăn hai bữa rau dại, lại ăn bánh nén khô, sẽ cảm thấy bánh nén khô vô cùng thơm, còn có thể thưởng thức thêm một thời gian nữa.
Cứ như vậy mà ăn qua lại, vẫn cảm thấy cuộc sống này có thể trôi qua thật tốt.
Dù sao hương vị của bánh nén khô ngấy thì ngấy, thơm cũng xác thực rất thơm, hơn nữa còn có thể lấp đầy bụng, tính thế nào cũng tốt hơn nhiều so với trước đây, ngay cả bụng cũng không đủ no.
Hạnh phúc như vậy kéo dài cho đến khi bắt đầu thay đổi ca gác.
Ngay từ đầu, Thạch Hùng từ huyện Dương Nam dẫn theo một nhóm binh lính trở về, trực tiếp tìm tới Văn Bình,
Nói là lúc hắn đi đến huyện Dương Nam tuần tra, đã thấy đám binh sĩ này phờ phạc, việc gì cũng không làm, thực sự cũng sẽ ảnh hưởng đến sĩ khí, cho nên đã cố ý mang bọn họ về luyện tập một lần nữa.
Về phần quân binh ở bên kia huyện Dương Nam, có thể chọn ra một ít người ở phủ Lâm Xuân qua bên đó để bổ sung.
Lúc Văn Bình nghe vậy còn cảm thấy không tưởng tượng nổi, chỉ là nhìn bộ dáng nghiêm trang của Thạch Hùng:
Cũng cảm thấy đây đúng là chuyện Thạch Hùng có thể làm được, chỉ sợ nếu mình không đồng ý thì Thạch Hùng sẽ gây ra chuyện, cho nên gần như không hề do dự, liền gật đầu đồng ý.

Bạn cần đăng nhập để bình luận