Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 1450 -




Những thứ bọn họ vất vả lắm mới giữ lại được, những đồ vật thật vất vả mới tích cóp được.
Những thứ đó…đồ vật thuộc về hoàng thất!
Lại một lát sau, trước mặt hắn xuất hiện một đôi chân quen thuộc, thậm chí, người trước mặt trực tiếp ngồi xổm xuống.
“Ngươi không phải đã nói sao? Dưới bầu trời này, đất nào không phải là đất của thiên tử?” Lý Nhị Trụ khoanh tay, “Ngươi trước đây cũng làm như vậy, hiện tại chúng ta cũng chỉ là làm theo ngươi trước đây mà thôi.”
Nam nhân đè xuống đáy lòng đang tức giận, nhưng hắn lại không dám nói.
Như Lý Nhị Trụ đã nói, thực quyền trong triều, những người có năng lực trong hoàng tộc, đều vẫn bị nhốt trong ngục, cong những người được thả ra bên ngoài, mặc dù cũng đã từng là người của hoàng thất, nhưng đều là nhóm người không đáng chú ý.
Thật bất ngờ khi họ được thả ra, nhưng cũng có thể thấy rằng sứ thần ở thành Thần Linh quả thực khác với những hoàng đế bình thường, dù sao từ xưa đến nay, chưa từng có một triều đại nào mà người thuộc hoàng tộc trước đây được an toàn và bình yên, chẳng sợ những người đó tồn tại, đều sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Nghĩ đến đây, nam nhân kia vẫn muốn chuộc lại thứ gì đó, thấp giọng nói: “Thần sứ đại nhân nhân từ, xin Lý đại nhân trước mặt đại nhân nói tốt mấy câu, những thứ này đã là của chúng ta cầu…”
“Không phải chứ? Ngươi sẽ không thật sự nghĩ rằng ... chỉ bằng vài lời này, thần sứ đại nhân sẽ mềm lòng chứ?” Lý Nhị Trụ nói, che giấu một số nội dung trước đó .
Hắn muốn nói Điền Đường không phải là người nhân từ như trong tưởng tượng của mọi người, nhân từ của nàng đều là vì mọi người, đối đãi với bá tánh bình thường tự nhiên phải nhân từ, đối đãi với người không có mối đe dọa, nàng cũng sẽ không so đo, nhưng nếu thật sự có người tự cho là đúng, làm chút chuyện ngu xuẩn, nàng cũng sẽ không keo kiệt dạy dỗ một chút.
Nhưng những lời này, hắn không cần phải nói cho người trước mắt nghe.
"Thần sứ đại nhân nói, nàng sẽ niệm tình các ngươi không có phạm sai lầm gì nghiêm trọng, tha cho các ngươi lần này, về phần cái viện này, trước đó là do các ngươi mua, các ngươi muốn ở thì ở, nhưng sau đó các ngươi muốn sống như thế nào, thì phải xem chính các ngươi, thần nữ đã sớm cảnh cáo, nàng thích nhất chính là bá tánh chăm chỉ, người Tần gia các ngươi cũng là bá tánh, tin rằng các ngươi sẽ không phụ sự kỳ vọng của thần nữ?”
Ban đầu Điền Đường không thèm để ý, mới để cho bọn họ tiếp tục giữ lại đồ của hoàng thất, nhưng hiện tại Điền Đường truy cứu, đồ vật đáng giá trong phòng bọn họ theo lý thuyết cũng có thể thuộc về “thiên hạ”, tự nhiên cũng nên trở về thiên hạ.
Hiện giờ trong tay bọn họ, chẳng qua chỉ là một phần nhỏ trong đó mà thôi.
Đồ của hoàng thật, dù cho chỉ có một món, cũng đủ người bình thường trải qua cả đời sống tốt.
Nhưng đối với những người trong hoàng thất được phép tự do hoạt động trong thành Thần Linh này mà nói, một chút đồ vật kia chẳng qua chỉ có thể cho bọn họ ăn mấy bữa cơm mà thôi.
Đối với những người luôn quen với việc tiêu xài phung phí, hình phạt tốt nhất dành cho họ chính là mất đi tư cách tiêu xài phung phí, trước đây họ có thể sống trên mây vì có những thứ từ thiên hạ, hiện giờ đồ vật bên dưới bị lấy đi, họ chỉ có thể sống thực tế như những bá tánh bình thường.
Điền Đường thậm chí còn không làm gì nhiều, nàng chỉ lấy đi những thứ lẽ ra thuộc về thành Thần Linh và thiên hạ từ tay những người được gọi là thành viên hoàng thất.
Sau đó, trong thành Thần Linh không còn xuất hiện những con thiêu thân lộn xộn nữa.
Ngược lại trong trường học, có thêm một nhóm học trò miệng đầy “chi, hồ, giả, dã*”.
(*): trợ từ dùng trong văn ngôn, để diễn tả bài văn hoặc lời nói không rõ ràng. Sau này lại dùng để châm chọc những kẻ đọc sách chỉ biết lý thuyết, không thể giải quyết chuyện
Trong những học trò này không thiếu người có năng lực xuất chúng, nếu trực tiếp xách bọn họ lên chức quan, bọn họ có lẽ cũng có thể làm ra dáng, dù sao vào lúc này, năng lực của bọn họ vốn đủ để nhậm chức quan viên.
Hơn nữa dù là thời đại trước khi nàng xuyên qua, sinh viên văn hoá đều là nhân viên đầu não đội ngũ công chức.
Nhưng nàng vẫn hy vọng có thể bồi dưỡng càng nhiều nhân tài càng tốt, cho dù những học trò “chi, hồ, dã, giả” này có cổ hủ đến đâu, ít nhất bọn họ cũng học được tinh thông một số tri thức của thời đại này, có thể thấy rằng họ quả thực rất có năng lực, nếu như xử lý hết tất cả, cũng quả thật có chút đáng tiếc.
“Như vậy không tốt sao? Chỉ cần học tập chăm chỉ, là học sinh giỏi, quá khứ có thể bỏ qua.” Điền Đường nhìn về phía đám “học sinh mới” đang cầm sách cách đó không xa không hòa hợp với học sinh xung quanh họ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận