Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 734 -




Bạch Phúc nhìn theo hướng mà Điền Đường chỉ, sau khi xác nhận tướng mạo của hai người kia thì liền lập tức gật đầu: “Vâng, Thần sứ đại nhân.”
Điền Đường thương lượng với Bạch Phúc xong, quay đầu đi tìm Hà Nguyên Khải và Quách Tông, nói đơn giản với bọn họ về chuyện xe buýt.
"Đây là tiền xe buýt, mỗi người một đồng, mọi người lên xe đều phải trả tiền, các ngươi cũng không ngoại lệ." Điền Đường lấy ra từ trong túi áo hai đồng tiền, "Vừa lúc hai vị đại nhân ở đây, cũng hiểu rõ thêm được một ít chuyện của trấn Thần Linh, bá tánh ở trấn Thần Linh đều rất hòa thuận, hai vị có thể tùy ý nói chuyện với bọn họ, bọn họ sẽ rất nguyện ý giới thiệu tình hình của trấn Thần Linh với hai người."
"Đây là tiền tệ của trấn Thần Linh sao?" Sau khi Hà Nguyên Khải lấy được tiền xu, trước tiên liền phản ứng với chuyện "Tiền tệ".
Quách Tông có chút hậu tri hậu giác*, nhưng rất nhanh liền hiểu được ý của Hà Nguyên Khải, cầm "đồng xu" ở trong tay như có điều suy nghĩ.
(*): là quá trình từ nhận thức đến hiểu rõ xảy ra khá chậm
Khái niệm "tiền tệ", nếu như là bá tánh bình thường, rất khó có thể phản ứng kịp, nhưng quan chức như bọn họ, ít nhiều cũng sẽ hiểu được một ít về "tiền tệ".
Tiền đồng cũng vậy, mà ngân phiếu cũng vậy, đều phải thành lập ở một cái hệ thống chính quy, bình thường mà nói, chỉ có một hệ thống khổng lồ cỡ "vương quốc", mới có thể có đủ năng lực để phát hành tiền tệ, nếu như không thể đạt tới trình độ này, "hệ thống tiền tệ" cũng sẽ trở nên yếu đến mức không thể kham nổi.
"Thần sứ đại nhân, vậy chúng ta hôm nay ngồi xe buýt trước đi, sẽ tìm hiểu về những chuyện của trấn Thần Linh trước." Hà Nguyên Khải ôm quyền hành lễ.
Quách Tông lại chắp tay: "Chúng ta nhất định sẽ hiểu rõ về trấn Thần Linh.”
Sau khi Điền Đường gật đầu, hai người họ đều lần lượt đi về phía của xe buýt.
Sau khi lên xe, bọn họ đều thấy được khung nhỏ ở bên cạnh cửa xe, nhét tiền xu mà Điền Đường vừa cho vào, lúc nhét vào trong, hai người ít nhiều cũng có chút không nỡ, dù sao đây cũng là đồng tiền đầu tiên mà bọn họ lấy được của trấn Thần Linh.
Hà Nguyên Khải nói, rồi móc ở trong ngực ra, kết quả khi móc ra một viên bạc vụn, hắn nhất thời mừng rỡ như điên, "Bạc vụn cũng có thể hay sao?”
Vẻ mặt Bạch Phúc nhìn hai người vô cùng khiếp sợ, hắn vốn cho rằng trong tay của hai người họ không có tiền, đã chuẩn bị dẵn tiền lẻ để giúp cho bọn họ, kết quả là hai người này dĩ nhiên vẫn là người có tiền.
“Đủ thì đủ, nhưng hiện tại ta cũng không có các thối tiền.”
“Không cần thối, hắn đi cùng với ta, hai người.” Hà Nguyên Khải chỉ chỉ vào Quách Tông ở phía sau, ném bạc vụn trong tay vào trong khung nhỏ.
Nói xong, Hà Nguyên Khải cùng với Quách Tông lần lượt đi vào bên trong, sau khi vào bên trong, Hà Nguyên Khải đã quay đầu lại, đưa tay với Quách Tông: "Ta trả tiền cho ngươi, ngươi đưa tiền trong tay cho ta đi.”
Lần này tốc độ phản ứng của Quách Tông cũng rất nhanh, trực tiếp giấu đồng xu trong tay vào trong ngực: "Trên người ta cũng không mang tiền, lát nữa ta sẽ trả bạc vụn lại cho ngươi.”
Hà Nguyên Khải tiếc nuối nhìn hắn một cái: "Lần này sao ngươi lại phản ứng nhanh như vậy?”
“Đó là bởi vì bụng dạ của ngươi khó lường.” Quách Tông giơ tay, vỗ vỗ vào nơi cất giấu tiền xu, “Đa tạ Hà đại nhân, đồng tiền này ta sẽ cất kỹ.”
Hà Nguyên Khải thấy quả thật cũng không còn hy vọng, cuối cùng mới không nói chuyện thêm với hắn nữa.
Cũng may là bởi vì lúc hai người bọn họ nói chuyện với nhau cũng không hề lớn tiếng, bằng không người ở trong xe nghe của hai người bọn họ sẽ dùng bạc vụn để đổi lấy tiền xu, ít nhiều cũng phải có chút thán phục.
Đối với bọn họ mà nói, ngồi ở trên xe buýt đúng là một trải nghiệm mới lạ, hơn nữa lúc này còn chưa tới giờ cao điểm, người ở trên xe cũng không nhiều, sau khi bọn họ lên xe, còn chiếm được hai chỗ ngồi.
Bên kia, Điền Đường và Triệu Đồ đang ngồi ở trên xe ngựa để đi về phía trấn Thần Linh.
Lúc trở về, trạng thái cả người của Triệu Đồ ít nhiều cũng có chút mất tự nhiên.
“Triệu đại nhân có ý kiến gì với ta hay sao?” Điền Đường đột nhiên mở miệng.
Triệu Đồ sửng sốt một lát, rất nhanh liền hoàn hồn: "Tuyệt đối không, thần sứ đại nhân chớ tin lời gièm pha, thuộc hạ chưa bao giờ bất mãn với thần sứ đại nhân cả.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận