Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 1047 -




Bạch Quán Chúng quay đầu lại: “Từ vết thương trên cổ hắn mà xem, Hạ Tùng Dương chắc hẳn tạo thành hai vết thương trên cổ hắn, một vết thương dài nông, chỉ riêng vết thương này, cũng không nghiêm trọng, chủ yếu là vết thương sau đó, vết thương tương đối sâu, hơn nữa lúc ấy máu chảy chắc cũng tương đối nhiều, vị trí cổ này rất quan trọng, không cẩn thận một hơi sẽ xuất huyết nhiều, lúc ấy thanh đao đả thương người chỉ cần lệch thêm một chút, mạng của hắn có thể sẽ không còn.”
“Cũng không nghiêm trọng như vậy chứ?” Lý Nhị Trụ lẩm bẩm nói.
Điền Đường nhíu mày: “Ngươi nên đặt mạng của mình ở trong lòng.”
Lý Nhị Trụ giơ tay lên, hơi hơi sờ trên cổ của mình: “Thật ra lúc ấy ta chỉ nghĩ muốn Hạ Tùng Dương tin tưởng ta, muốn nói rõ chuyện 'thành Thần Linh' cho hắn, chắc chắn không thể tùy tiện dọa một cái liền khai ra toàn bộ, hơn nữa ta nghĩ Hạ Tùng Dương cũng tham gia quân ngũ, biết dạng vết thương như thế nào mới có thể ở trong điều kiện không chết người nhưng làm cho người ta sợ hãi, hắn động thủ cũng sẽ biết nặng nhẹ, nếu thật sự không được, ta muốn động thủ với hắn cũng không khó, ta chỉ là…đánh cược một phen mà thôi.”
Nói xong lời cuối cùng, thanh âm của hắn chỉ còn lại thấp giọng nỉ non, bên trong cất giấu ý chột dạ rất rõ ràng.
Chân mày Điền Đường vẫn không buông ra: “Nhưng thân phận của ngươi trước mặt Hạ Tùng Dương chỉ là một tên lưu manh, hắn cũng không thèm để ý sống chết của ngươi.”
Lý Nhị Trụ càng thêm chột dạ, ngẩng đầu nhìn Thạch Hùng và Ngô Tu Kiệt: “Thạch tướng quân, Ngô tướng quân, vết thương này của ta thật sự không ảnh hưởng đúng không? Ta tự biết chừng mực.”
Hai nam nhân được đề cập nhìn hắn cùng một lúc.
Không lâu sau, Ngô Tu Kiệt mở miệng: “Kỳ thật với thân thủ của Lý Nhị Trụ, một khi hắn nhận thấy không thích hợp, muốn chạy trốn quả thật không khó, trọng điểm là phản ứng hiện tại của Hạ Tùng Dương, hắn rõ ràng đã tin vào sự tồn tại của thành Thần Linh, lại mượn cớ trúng độc phái Lý Nhị Trụ ra, nói rõ hắn cũng khẩn cấp muốn tìm hiểu thêm tình huống liên quan đến thành Thần Linh.”
“Sự cám dỗ của 'người có thần linh được thiên hạ' đối với Hạ Tùng Dương mà nói quả thật rất lớn.” Thạch Hùng nói tiếp, “Nhưng hắn cũng sẽ không tùy tiện ra tay, lần này hắn bị Nhân Vương phái đến huyện Phúc Tuyền, chính là muốn tới hỏi thăm tin tức thành Thần Linh, đồng thời tìm cơ hội đoạt lấy thế lực triều đình, hiện tại tin tức thành Thần Linh vừa ra, đối với hắn mà nói là một cơ hội tranh thủ tín nhiệm của Nhân vương lần nữa.”
Điền Đường thấy Thạch Hùng và Ngô Tu Kiệt đều cố ý chuyển đề tài, cũng không chỉ trích Lý Nhị Trụ lớn mật nữa, theo lời Thạch Hùng tiếp tục nói: “Nói cách khác ít nhất từ tin tức trong tay Hạ Tùng Dương trước mắt, hắn tạm thời còn chưa động thủ.”
“Lúc đánh giặc Hạ Tùng Dương giống như một người điên, nhưng cũng không có nghĩa bình thường hắn làm việc như người điên.” Ngô Tu Kiệt nói, trong số những người ở đây người hiểu rõ Hạ Tùng Dương nhất vẫn là hắn. “Mấy năm nay số lần triều đình và Nhân Vương đánh trận càng ngày càng ít, cũng có chút liên quan với lựa chọn nhượng bộ của hắn, Hạ Tùng Dương đi theo Nhân Vương đã mấy chục năm, mà tuổi hắn cũng càng lúc càng lớn, lúc này ý đồ của hắn là đoạt lấy thiên hạ, có lẽ hắn cũng muốn vì hậu thế của mình dọn ra một con đường tốt hơn.”
Điền Đường nghe hiểu ý tứ của Ngô Tu Kiệt, nàng nói: “Có lẽ không phải con đường tốt hơn, mà là một con đường sống?”
Ngô Tu Kiệt lập tức gật đầu: “Đúng vậy, thần sứ đại nhân nói như vậy thích hợp hơn.”
Điền Đường "Ừ" một tiếng, tiếp tục nói suy nghĩ của nàng: “Hiện tại thiên hạ chia làm ba phần, ở trong mắt thế lực ba phương, ai cũng không biết cuối cùng lúc nào thế lực nào có thể chiến thắng, nhưng mặc kệ bên nào chiến thắng, người ủng hộ trung thành nhất của hai bên khác đều nhất định sẽ bị diệt sát, Hạ Tùng Dương là đại tướng quân của thế lực Nhân Vương, hơn nữa có nhiều lần ‘lập công’ trên chiến trường, chỉ cần cuối cùng không phải thế lực Nhân Vương chiến thắng, không chỉ hắn sẽ xảy ra chuyện, những người khác của Hạ gia cũng không thể lưu lại tính mạng.”
“Mục đích lúc trước của chúng ta không phải là muốn cho Hạ Tùng Dương chủ động mang binh tấn công thành Thần Linh sao?” Lý Nhị Trụ nhìn về phía mấy người, trên mặt mang theo vài phần mờ mịt, “Thạch tướng quân nói hắn sẽ không tùy tiện ra tay, ý Ngô tướng quân và thần sứ đại nhân thì lại giống như hắn nhất định sẽ đánh, vậy rốt cuộc hắn có thể động thủ hay không?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận