Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 1226 -




Chương 1226:
Ông lão khẽ nhíu mày: "Bọn họ thật sự bỏ cuộc như vậy sao?”
Diệp Đài đỡ ông lão ngồi xuống ghế, thấp giọng nói: "Theo ta được biết, lòng nhân từ thành Thần Linh quả thật không phải giả, bắt đầu từ lúc thành Thần Linh quản lý phủ Tuyên Hồ, vật tư lần lượt được đưa tới, những người đến thành Thần Linh lúc trước cũng đang nghiêm túc để cho bá tánh làm việc.”
Ông lão nheo mắt lại: "Ngươi vẫn còn trẻ tuổi, bây giờ bọn họ xây đường xây nhà, sau đó là chiếm ruộng, đoạt quyền, hiện giờ thiên hạ đại loạn, huyện Thanh An vất vả lắm mới có thể giữ ổn định, bá tánh cũng biết huyện Thanh An tốt nên đương nhiên sẽ đứng về phía ngươi.”
“Vâng, lão gia tử nói rất đúng.” Diệp Đài lập tức gật đầu: “Hiện giờ chúng ta đã tách biệt với thành Thần Linh, nhưng vẫn còn nhận sự che chở từ thành Thần Linh, chuyện này không thể tốt hơn, sau này chúng ta cũng có thể an tâm sinh hoạt.”
Nói đến đây, lão nhân cũng thở phào nhẹ nhõm.
Từ khi thành Thần Linh quản lý phủ Tuyên Hồ, hắn vẫn luôn lo lắng đề phòng, hiện tại thật vất vả mới đi tới ngày nay, tuy rằng trong lòng hắn có chút không tin tưởng nhưng cuối cùng vẫn thấy nhẹ nhõm hơn chút.
Lúc mới đầu khi phủ Tuyên Hồ được xác nhận thuộc thành Thần Linh, huyện Thanh An cũng hoàn toàn thuộc về thành Thần Linh, hiện tại huyện Thanh An độc lập tách ra, Diệp Đài trở thành người duy nhất có quyền lên tiếng.
Tuy rằng Diệp Đài vẫn tỏ ra tôn trọng khi đối mặt với ông lão, nhưng hắn hiểu rõ, mình mới là huyện lệnh Thanh An, mà Cát gia không có tri phủ Cát Nguyên ở bên ngoài thì Cát gia cũng không đáng sợ.
Nghĩ như vậy nhưng Diệp Đài cũng không có ý muốn ra tay với Cát gia, không đề cập đến quy củ của thành Thần Linh, mà chỉ với kinh nghiệm trồng trọt nhiều năm của Cát gia, cùng với mấy năm nay Cát Nguyên liên tục mang vàng bạc về, cũng đủ để Cát gia duy trì địa vị ở huyện Thanh An.
Dù sao huyện lệnh huyện Thanh An vẫn là hắn, sau này Cát gia muốn sinh tồn, nhất định vẫn phải dựa vào huyện nha, đôi bên cùng có lợi đương nhiên là lựa chọn tốt nhất, không cần quá cứng nhắc.
Những ngày sau đó, huyện Thanh An một lần nữa khôi phục lại sự bình yên như trước đây.
Đối với bá tánh huyện Thanh An, cuộc sống hiện tại cũng không có quá nhiều khác biệt so với trước kia, dù sao huyện Thanh An cũng chỉ là một huyện lị, trong thời điểm chiến tranh loạn lạc này, bá tánh trong huyện cũng rất ít khi đi ra ngoài, bọn họ vẫn mong muốn ở lại huyện thành trải qua cuộc sống an ổn hơn là ra ngoài mạo hiểm.
Cuộc sống của người bình thường cùng lắm chỉ là cơm áo gạo tiền, mấy năm nay Cát Nguyên không chỉ đưa vật tư bên ngoài trở về một lần, đủ để huyện Thanh An ở huyện thành sống qua ngày.
Thức ăn không cần lo lắng, thôn Cát Gia có một vùng đất nông nghiệp lớn, đủ nuôi sống bá tánh huyện Thanh An.
Muối ăn và vải bảo quản được lâu, hơn nữa bá tánh bình thường cũng sẽ không ăn quá nhiều muối, những vật tư này cũng rất sung túc.
Ngoài ra, sau khi huyện Thanh An độc lập, phía trên không có ai dòm ngó, Diệp Đài lập tức cảm thấy cả người đều thả lỏng không ít, ngoại trừ thời gian rảnh rỗi xử lý một số ít công việc ra, hắn có nhiều thời gian làm việc mình thích hơn.
Đối với bá tánh huyện Thanh An, điểm khác biệt lớn nhất so với trước kia chính là không cần trốn tránh, dường như cuộc sống cũng tốt hơn trước kia một chút.
Còn có một điểm khác biệt nữa là cửa thành ra vào thế giới bên ngoài của huyện Thanh An vẫn luôn đóng chặt.
Cũng may ở bên kia cũng có cửa thành, muốn đi ra ngoài cũng không khó, coi như duy trì một chút liên lạc.
Hàng ngày cổng thành hàng ngày đều có người tuần tra, bởi vì biết sẽ không phát sinh chuyện gì nên lúc tuần tra cũng tương đối lơi lỏng.
Mãi cho đến một ngày, có một người tuần tra nhìn về phương xa, đột nhiên phát hiện phía trước hình như có chút không thích hợp, cho rằng mình bị hoa mắt, theo bản năng dụi dụi mấy lần, lại phát hiện những gì mình nhìn thấy đều là sự thật.
Sau khi trải qua cơn sốc, hắn nhanh chóng chạy trở về: "Đại nhân, đại nhân…”
Hắn vội vàng chạy một mạch từ cửa thành đến huyện nha, vừa chạy vừa hô.
"Hốt ha hốt hoảng, làm sao vậy?" Diệp Đài lau tay.
"Đại nhân..." Binh lính thở hổn hển: "Ta... Ta... Ta..."
Diệp Đài mở miệng hỏi: "Đánh nhau sao?”
Người lính lắc đầu: "Không.”
Diệp Đài lại hỏi: "Là thành Thần Linh dẫn người tới đây?”
Binh lính lại lắc đầu: "Không, không có người từ thành Thần Linh."
“Vậy có gì phải gấp gáp? Ngươi vội vàng chạy tới như vậy, ta còn tưởng rằng có chuyện gì lớn lắm.” Diệp Đài xoay người ngồi vào chỗ, hắn tự rót cho mình một ly nước: “Về sau không cần lúc nào cũng hoảng hốt vậy, hiện tại chúng ta còn ở thành Thần Linh, dựa theo quy củ của thần nữ, trong thành Thần Linh khẳng định sẽ không xuất hiện mấy chuyện lớn như giết người, đánh nhau, mà trong huyện Thanh An đương nhiên cũng sẽ không, cuộc sống hiện tại thoải mái hơn trước không ít.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận