Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 889 -




Lúc ấy Thạch Hùng quang minh chính đại đi tới huyện Tân Hà tìm Thích Cố, Thích Cố cũng không nghi ngờ hắn, tùy tiện cho người vào trong nhà, ai có thể nghĩ đến cuối cùng lại phát sinh chuyện như vậy.
Bởi vì mọi chuyện đều là sự thật, lúc Thích Cố nói tiếp càng nghĩ càng uất ức, đến cuối cùng trong giọng nói thậm chí còn mang theo vài phần nức nở, giống như hài tử cáo trạng với phụ thân.
Khi Quảng An Vương nghe lời nói phía trước, còn định giận dữ mắng mỏ Thích Cố, nhưng nghe đến đoạn phía sau, đặc biệt là sau khi Thích Cố khóc nức nở, hắn chỉ cảm thấy đau đầu, sợ tiếng mắng của mình vừa ra, Thích Cố thật sự sẽ khóc lớn.
Nghĩ như vậy, Quảng An Vương chỉ có thể đè nén bất mãn trong lòng, nín thở nghe Thích Cố nói hết lời.
Sau khi đề tài kết thúc, Quảng An Vương giơ tay ngăn Thích Cố đang không ngừng nói: “Chuyện phủ Lâm Xuân là kết cục đã định, hoàng huynh cũng đã biết chuyện Thạch Hùng mưu phản, việc này không cần nói nữa, ngươi chỉ cần nói thử tình huống phủ Lâm Xuân hiện giờ là được.”
Thích Cố nghẹn họng một chút, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt Quảng An Vương, thấy hắn đã lộ ra biểu cảm không kiên nhẫn, không dám nhiều lời, bất đắc dĩ thu hồi tiếng khóc nức nở, thấp giọng đem chân tướng sự việc phủ Lâm Xuân nói một lần.
Quảng An Vương nghe xong, quay đầu lại nhìn hắn: “Ngươi nói tìm một tên thổ phỉ đi xem?”
“Thiên chân vạn xác.” Thích Cố vội vàng nói, “Vương gia, mấy ngày nay cũng có không ít lưu dân vào phủ Lâm Xuân, nhưng hạ quan chỉ thấy có người vào, không thấy có người ra, ngoại trừ ở lại phủ Lâm Xuân ra, không có khả năng nào khác.”
“Người của ngươi đi xem qua?” Quảng An Vương vẫn có chút nghi hoặc.
“Đại nhân, người của phủ Lâm Xuân hình như có thủ đoạn gì đó.” Thích Cố vội vàng đem chuyện người của bọn hắn đi phủ Lâm Xuân, nhưng toàn quân lại bị diệt nói một lần, “Hạ quan lo lắng bọn họ có mưu đồ thỉnh quân nhập hũ, lúc này mới không gọi người đi xem nữa, nhưng nếu bọn họ muốn giữ lại lưu dân, số lượng lưu dân càng nhiều, sớm muộn phủ Lâm Xuân sẽ sụp đổ.”
Quảng An Vương nhíu mày trầm tư: "Địa phương phủ Lâm Xuân không lớn, nếu chỉ giữ mấy trăm hơn một ngàn lưu dân, chắc hẳn sẽ không tạo thành ảnh hưởng đối với phủ Lâm Xuân.”
“Hạ quan cũng cho là như vậy, cho nên hạ quan mới dâng thư lên Hoàng thượng, để Hoàng thượng định đoạt.” Nói đến chuyện lưu dân, Thích Cố chậm rãi nói, “Hạ quan cho rằng, năm ngoái rất nhiều địa phương thu hoạch không tốt, năm nay hình như cũng có điềm hạn hán, triều đình giữ lại bọn họ, chỉ mang đến gánh nặng cho triều đình, đơn giản để cho bọn họ đến phủ Lâm Xuân nơi này, vừa có thể giảm bớt gánh nặng cho triều đình, lại có thể mang đến áp lực cho phủ Lâm Xuân, chúng ta có thể thoải mái thu hồi phủ Lâm Xuân.”
“Sau khi thu hồi phủ Lâm Xuân thì phải làm thế nào?” Quảng An Vương lại hỏi.
Thích Cố nở nụ cười: "Vương gia, phủ Lâm Xuân bên kia chính là địa bàn của Nhân vương, theo hạ quan được biết, mặc dù Nhân vương chiếm đất xưng vương, nhưng cũng không có tiền lệ hạ thủ với bá tánh vô tội, chúng ta vừa vặn mượn cơ hội phục kích phủ Lâm Xuân, lại để cho bá tánh này đến chỗ của Nhân vương, đến lúc đó có lẽ còn có thể đoạt lại không ít địa bàn trước mắt bị Nhân vương chiếm đoạt.”
Quảng An Vương lập tức gật đầu, càng nghĩ càng liên tục tán thưởng phương pháp này hay, sau khi tán thưởng, hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn Thích Cố, "Lần này như thế nào mà ngươi thông minh như vậy?"
Thích Cố cười khom người: "Vương gia chê cười rồi, chủ ý này hạ quan quả thực suy nghĩ hồi lâu mới nghĩ đến, hạ quan vẫn luôn đem chuyện triều đình để ở trong lòng, cho dù là ở huyện Tân Hà, tâm vẫn đặt ở triều đình như cũ, dần dà, mới có nghĩ ra biện pháp tinh diệu như vậy, nếu có thể thu hồi địa bàn bị Nhân vương cùng Triệu vương chiếm trước, triều đình cũng có thể khôi phục thống nhất, suy nghĩ của hạ quan, cũng chỉ là như thế mà thôi.”
Quảng An Vương gật đầu lần nữa: "Nếu như thật sự có thể thu phục, ngươi có thể lập được công lớn!"
Thích Cố nhìn vẻ mặt hài lòng của Quảng An Vương, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm cũng may trước khi hắn tới đã bàn bạc xong xuôi với Lý Nhị Trụ, nếu không cũng không nhất định được Quảng An Vương tán thành.
Trên mặt hắn mang theo nụ cười, khom người hành lễ: “Đa tạ Vương gia.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận