Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 965 -




Đúng lúc này, có người đi ngang qua khu ruộng tốt, đột nhiên nhìn thấy khu ruộng tốt đang tự mình bành trướng ra, hắn ta bị dọa sợ hãi ngã ngồi trên đất.
Người xung quanh nhìn thấy đều nhịn không được mà cười rộ lên: “Ngươi mới tới đây phải không?”
Người ngã trên mặt đất theo bản năng xoa trán, thanh âm còn có chút run rẩy: “Ta... Ta đã ở đây một thời gian, nhưng khu ruộng này... làm thế nào mà khu ruộng đột nhiên..."
“Nơi này chính là thần điền, nó gia tăng đột ngột như thế cũng là bình thường." Người bên cạnh vẫn tiếp tục nói chuyện rồi cười to, có một số người tốt bụng bước tới đỡ anh ta dậy. "Phòng chừng lúc này thành Thần Linh có nhiều người hơn cho nên thần điền cũng mở rộng ra."
"Chắc chắn là thần nữ đã làm phép." Một người qua đường khác nghe thấy cuộc trò chuyện cũng không nhịn được liền tham gia vào. "Thật lòng mà nói, trước khi đến thành Thần Linh, ta thực sự lo lắng về việc ăn uống hàng ngày, ta sợ một ngày nào đó ông trời không có mắt, đột nhiên có mưa gió bão gì đó, thức ăn liền không có, nhưng kể từ khi ta đến thành Thần Linh, đã lâu rồi ta không còn lo lắng đến việc sẽ thiếu thức ăn trong một thời gian dài."
“Ngươi cũng từng trồng trọt sao?"
"Đúng vậy, trước kia ta cũng là một nông dân rất lợi hại, làng trên xóm dưới đều biết tới, ở nhiều ngôi làng, ta là người chăm sóc hạt giống tốt nhất, chúng đều phát triển tốt nhất. Chỉ tiếc là sau khi đến thành Thần Linh, mọi người đều ngừng làm ruộng.”
“Đáng tiếc cái gì, không trồng trọt mà vẫn có cơm ăn không phải tuyệt quá sao? Trước kia phải lo lắng xem ông trời hôm nay thế nào không biết có đủ thức ăn không, nhưng giờ tốt hơn rồi, hiện giờ ta đi xây đường, không thì giúp đỡ chặt cây, mỗi ngày đều có thể kiếm được tiền ăn cơm, tốt hơn trước rất nhiều."
“Đúng đúng đúng, không đáng tiếc không đáng tiếc.” Người vừa nói trước đó khờ khạo gãi đầu. "Ta sẽ đi học vài khoá học, mấy kinh nghiệm hồi xưa giờ đều không dùng được, trước kia ta thích chăm sóc cây, hiện tại không cho ta chăm sóc lại có chút ngứa tay, liền đi tìm chút việc để làm vậy."
“Vậy ngươi đi làm ruộng đi.” Người bên cạnh lại nói, thấy đối phương dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn mình, vội vàng nói: “Ý ta là ngươi có thể đăng ký làm ruộng, nghe nói công việc này không yêu cầu điểm thi cao, hơn nữa còn có thể kiếm được nhiều tiền nếu làm tốt. Vì ngươi thích làm ruộng nên có thể báo danh thử xem, biết đâu được chọn trúng thì sao."
“Đúng không đấy? Còn có thể làm như vậy sao? Ta nghe người ta nói còn tưởng cái gì mà công xưởng với thợ mộc gì cơ?” Nam nhân nói mình biết làm ruộng vừa ngạc nhiên lại vừa có chút vui mừng.
"Đương nhiên là thật, ngươi có thể tới ngôi sao thành thị ghi danh, chuyện như vậy ta là lừa ngươi làm gì, thần sứ đại nhân còn nói hy vọng mọi người có thể làm bất kì điều gì mình thích trong tương lai, tất nhiên phải là những chuyện tốt đẹp. Thành Thần Linh của chúng ta sẽ phải từng bước phát triển, mà việc trồng trọt không thể thiếu trong quá trình phát triển. Nếu ngươi muốn làm ruộng, thì..." Nam nhân đang hăng say nói, nhưng chưa kịp nói xong thì người trước mặt hắn ta đã vác cuốc bỏ chạy.
"Tiểu huynh đệ, cảm ơn ngươi, bây giờ ta liền đi làm ruộng đây, cảm ơn ngươi nhiều!"
Nhìn thấy một màn này, người chung quanh không nhịn được cười ra tiếng.
"Đúng là một người thiếu kiên nhẫn." Nam nhân dài dòng gãi gãi đầu, thấp giọng lầm bầm: "Nhưng mà được làm công việc mình yêu thíc, quả thật không tồi!"

“Này, ngươi nói xem, chúng ta đưa những người này đi đến phủ Lâm Xuân rốt cuộc là vì cái gì hả?”
Trên đường đi, mấy binh lính ngồi ở bên đường, thấp giọng nói chuyện.
Từ lúc bắt đầu hộ tống bá tánh đến bây giờ, đã trải qua hơn một tháng, trong thời gian này, bọn họ vẫn luôn là nghe theo mệnh lệnh mà hành sự, cũng rất ít đưa ra dị nghị, nhưng trong thời gian dài, đặc biệt là bá tánh lần lượt khóc lóc, trong lòng bọn họ cũng nhịn không được nhiều có ý kiến
“Ai biết được.” Người bên cạnh lắc lắc đầu, cắn một miếng lương khô cứng: “Chúng ta cũng làm không được cái gì đâu.”
“Đúng vậy.” Người này nói, đem túi nước trong tay đưa ra:“Ta cũng biết chúng ta không làm gì được, nhưng trong lòng ta luôn có điều suy nghĩ, ngươi nhìn xem những người này, cơ bản đều là ở nông thôn nghèo không có tiền, hầu hết là lão nhân lão thái thái, lần di chuyển đến đây, gần như là mất nửa cái mạng rồi, không chừng tới phủ Lâm Xuân kia sẽ mất mạng.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận