Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 1362 -




"Vâng, " Nữ nhân lên tiếng, dẫn theo vài người đi đến trước mặt các nử tử, "Lời vừa rồi các ngươi đều nghe được, sau đó sẽ đưa các ngươi đến trường nữ sinh học tập, ký túc xá đã sắp xếp xong, một đoạn thời gian tiếp theo, các ngươi đều sẽ sống ở trong trường học, cố gắng lựa chọn quần áo thoải mái nhất để mặc hàng ngày, đến lúc đó học tập cũng sẽ thuận tiện hơn một chút, nếu như cảm thấy không có vấn đề gì, trước tiên theo chúng ta đi lên lầu. ”
Phù Dung cùng Vân Liên đứng trong đám người, trong lúc nhất thời đều có chút phản ứng không kịp, nhưng mọi chuyện đến nước này, các nàng ngoại trừ nghe theo ra thì không còn lựa chọn nào khác.
Đoàn người yên lặng lên lầu thu thập quần áo của mình, hoàn toàn không dám lấy vàng bạc trang sức trong phòng, dù sao ngay cả những nhóm tay đấm cũng bị bắt, nếu càng nàng lấy đồ trong phòng, đến lúc đó bị bắt sẽ không tốt.
Sau khi Phù Dung và Vân Liên lên lầu, liền bắt đầu tách ra thu thập đồ đạc.
Sau khi mở rương ra, Phù Dung nhìn quần áo trong rương, trong đó phần lớn đều là quần áo mỏng manh hở hang, cũng may trong khoảng thời gian này nàng đã có suy nghĩ muốn rời đi, cố ý chuẩn bị cho mình một ít quần áo bông mà người bình thường hay mặc.
Lần này, nàng chỉ lấy quần áo bông ra và đặt nó trong túi tay nải.
Sau khi suy nghĩ một chút, lúc sắp rời đi còn thay cho mình một bộ quần áo bình thường.
Sau khi thay quần áo xong, nàng cũng bỏ quần áo trước đó vào trong rương, đóng gói tay nải trên giường, mang theo tay nải đi ra khỏi cửa phòng.
Từ trong phòng thanh lâu, đi ra như vậy nàng quả thật có chút kỳ quái, lúc Phù Dung ra cửa, những người bên cạnh đã thu dọn xong quần áo đang chờ đợi đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn nàng, nàng cũng coi như không thèm để ý, thậm chí cảm thấy vô cùng thoải mái.
Tốc độ đi ra cửa của Vân Liên chậm hơn một chút so với nàng, sau khi nhìn thấy nàng, Vân Liên lập tức bước nhanh đi tới, nhìn thấy quần áo trên người nàng thì ánh mắt sáng lên: "Vẫn là ngươi thông minh, mặc quần áo như vậy, ta ở trong phòng tìm một vòng, cũng không tìm thấy kiểu quần áo như ngươi, cuối cùng chỉ có thể mặc thêm mấy tầng áo lót, bên ngoài mặc như vậy mới coi như tốt."
Phù Dung thì thầm nói với nàng: "Chờ chúng ta đến trường nữ sinh kia, ta chia quần áo của ta cho ngươi một bộ, trước đó ta đã chuẩn bị rất nhiều quần áo."
"Thật sao?" Vân Liên ôm cánh tay Phù Dung, "Vậy thật sự là quá tốt rồi, Phù Dung ngươi thật sự là tỷ muội tốt của ta."
Hai người thấp giọng nói chuyện, một lát sau, Vân Liên đột nhiên mở miệng: "Phù Dung, ngươi nói chúng ta thật sự có thể đi sao? Những gì bọn họ vừa mới nói là sự thật sao, thần sứ đại nhân không cho phép mở thanh lâu, về sau chúng ta cũng không cần phải đi tiếp khách nữa đúng không?"
Phù Dung Trịnh trịnh trọng gật đầu : “Đúng vậy, ta tin tưởng đó là sự thật."
"Hy vọng là sự thật, ta cũng từng nghĩ tới cuộc sống của người bình thường."
...
Đợi đến khi mọi người thu thập xong xuôi, mọi người chờ ở cửa cùng nhau đều được đưa đến dưới lầu, từ cửa sau thanh lâu ngồi lên xe ngựa, sau đó ngồi xe ngựa rời đi.
Xe ngựa đi qua khu chợ sầm uất, các nàng không dám hoàn toàn vén rèm lên, chỉ dám cẩn thận mở ra một khe hở nhìn ra bên ngoài.
Mắt thường có thể thấy được chính là, các nàng cách thanh lâu càng ngày càng xa, càng ngày càng xa.
Qua thời gian một nén nhang, xe ngựa chậm rãi dừng lại, rèm cửa bên ngoài xe được xốc lên: "Đến trường học rồi, các ngươi xuống trước đi, trước tiên chúng ta sẽ dẫn các ngươi đi đăng ký, sau khi đăng ký xong mới sắp xếp ký túc xá cho các ngươi, trước tiên các ngươi có thể làm quen với trường học một ngày, ngày mai bắt đầu đi học."
Mọi người mang theo tâm tình thấp thỏm từ trên xe ngựa đi xuống, đối mặt với hoàn cảnh không quen thuộc, tâm tình của các nàng không thể nói là quá tốt, nhưng cũng không phải là rất xấu, ít nhất tương lai này, từ bây giờ nhìn ra xa tựa hồ là tốt hơn rồi.
"Nơi đó là tòa nhà giảng dạy, sau này các ngươi lên lớp đều ở trong tòa nhà giảng dạy, phòng học được sắp xếp dựa theo tầng lầu, hiện tại có lẽ các ngươi còn chưa hiểu, nhưng mà cũng không sao, chờ học được mấy tiết học, tự nhiên sẽ hiểu."
"Nơi đó là nhà ăn, tình huống của các ngươi tương đối đặc thù, không thể mang cơm theo giống như học sinh bình thường, trong thời gian ngắn ba bữa một ngày của các ngươi đều sẽ do nhà ăn cung cấp, nhưng sẽ kết toán vào hóa đơn của các ngươi, thành Thần Linh không nuôi người vô dụng, các ngươi có thể chờ kiếm tiền rồi chậm rãi trả."
"Nơi đó là sân thể dục, là nơi rèn luyện, hiện tại còn chưa có hạng mục rèn luyện, chỉ có thể chạy bộ."

Bạn cần đăng nhập để bình luận