Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 1024 -




Đường đất bằng là loại đường ít tốn kém nhất trong tất cả các loại đường và xây dựng, thành Thần Linh có các công cụ cố định đất đặc biệt, ngay cả những người bình thường cũng có thể dễ dàng xây dựng những con đường đất bằng phù hợp trong thời gian ngắn.
Tuy vẫn là đường đất, nhưng đường đất bằng có địa chất kiên cố, khả năng chịu lực tốt, giá thành rẻ, dù có một đoạn đường chẳng may hư hỏng cũng rất dễ sửa chữa.
Sau khi thi công thành công những đoạn đường đất bằng, ngay cả những người bình thường cũng có thể cảm nhận được sự tiện lợi do đường bằng phẳng mang lại, trước hết quan trọng nhất là khi vận chuyển vật nặng sẽ không bị đất đai va chạm làm cho xốc nảy như trước đây, do đường bằng phẳng, nên lực cản cũng được giảm đi, thậm chí một số đường hơi dốc xuống thì không cần dùng quá nhiều sức, nó sẽ theo quán tính mà có thể đẩy ra một khoảng cách rất dài.
Ở đây trong huyện Tân Hà này, huyện Nhạc Vinh và huyện Phúc Tuyền đều nằm cạnh phủ Lâm Xuân, cũng giống như phủ Lâm Xuân, huyện Tân Hà là nơi quanh năm bị chiến tranh tàn phá, hơn nữa địa hình không thích hợp để trồng trọt, bá tánh sống ở đây sẽ càng nghèo khó thêm.
Những người sống ở đây, ngay cả khi họ chỉ giàu hơn một chút, cũng sẽ cố gắng hết sức để chuyển ra ngoài.
Đối với những người bình thường đó, sự ra đời của họ nó sẽ quyết định sự tồn tại của họ cả đời, họ sinh ra ở đây và lớn lên ở đây, đến già rồi chết cũng không thể rời đi.
Sau khi thành Thần Linh được nâng cấp hoàn toàn, tất cả các khu vực bên trong đã được nâng cấp, bao gồm cả việc mở đường.
Sau khi bên trong gần như hoàn thành, những người đóng quân ở phủ Lâm Xuân tự nhiên nghĩ đến hàng xóm bên cạnh, sau khi xác định việc làm đường ở huyện Lạc Vinh và huyện Phúc Tuyền cũng có thể nhận được tiền công, họ lặng lẽ chuyển trọng tâm công việc làm đường sang hai huyện này.
Đồng thời họ cũng bắt đầu thuê người từ hai quận này để giúp đỡ cùng nhau làm việc.
Khác với bá tánh ở phủ Lâm Xuân, bá tánh ở hai nơi này không nhận được bất kỳ khoản tiền nào khi giúp đỡ làm đường, những gì họ có được chỉ là ba bữa ăn mỗi ngày, nhưng dù vậy, họ vẫn cố gắng vắt kiệt sức lực hy vọng có thể tham gia vào công việc này.
Lý Nhị Trụ chỉ đơn giản là đến đây để tham gia cuộc vui, hắn vốn là một nhân vật không thể nhàn rỗi, cuối cùng hắn đã giải quyết xong chuyện giữa vua Quảng An Vương và Thích Cố, hắn ở lại thành Thần Linh một thời gian, vì hai ngày nay hắn quá nhàn rỗi nên đã chạy đến huyện Phúc Tuyền, khi đến huyện, hắn giả làm giám sát viên, nưng thực chất là đang đi dạo.
Để trà trộn vào, thậm chí hắn còn thay bộ y phục rách nát, không ngờ lại tình cờ gặp được Hạ Tùng Dương mang theo người tới.
Trong lúc nhất thời, hắn lặng lẽ giả làm công dân của huyện Phúc Tuyền, trong lúc người của Hạ Tùng Dương đang đi xung quanh để xác nhận tình hình, hắn cố tình thò đầu ra ngoài rồi bị phát hiện, quả nhiên hắn đã bị bắt ngay trước mặt Hạ Tùng Dương.
Lý Nhị Trụ không biết Hạ Tùng Dương, cũng không biết thế lực của Nhân Vương, nhưng điều đó không thể ngăn cản đôi tai thính của hắn, hắn nghe thấy rõ ràng thuộc hạ của Hạ Tùng Dương gọi người kia là “Tướng quân”.
“Ta nói cho các ngươi biết, mặc kệ ngươi là ai, ngươi phải lập tức rời đi, ngươi không cho chúng ta đủ ăn, nhưng người ở phủ Lâm Xuân lại cho chúng ta đủ ăn, nếu các ngươi không rời đi, ta sẽ cắn!” Lý Nhị Trụ nghiến răng nghiến lợi nói.
Hạ Tùng Dương càng nhíu mày chặt hơn.
Thuộc hạ thì thầm bên tai hắn ta: “Tướng quân, đừng nóng giận, người này chỉ là một người bình thường ở đây, mục đích là tìm hiểu lý do tại sao phủ Lâm Xuân lại ra lệnh cho người làm đường ở huyện Phúc Tuyền, chẳng lẽ bọn họ muốn dựa vào con đường này đánh tới phủ Quảng Cừ sao?”
“Chỉ là một phủ Lâm Xuân, còn muốn đánh đến phủ Quảng Cừ à, thật là tơ tưởng hão huyền!” Hạ Tùng Dương hừ lạnh một tiếng, giơ ngón tay chỉ vào Lý Nhị Trụ, “Mang theo tên này đi, những người nói năng thiếu suy nghĩ như vậy chẳng qua là có thể lấy được một ít tin tức, sau đó phái quân đi kiểm tra vài lần, để xác nhận chuyện gì đang xảy ra trong phủ Lâm Xuân.”
“Vâng, tướng quân.”
Hai người nói chuyện xong, thuộc hạ lập tức gọi người mang Lý Nhị Trụ đi đến nơi khác.

Bạn cần đăng nhập để bình luận