Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 1196 -




Chương 1196:
Phần thưởng lần này chủ yếu là sách, theo thứ tự là " , cùng với , Điền Đường mở ra và nhìn đại khái trước, những cuốn sách về luật này chủ yếu là từ trước khi Điền Đường xuyên không.
Ở đó các luật lệ này đã được kiểm nghiệm theo thời gian và được hình thành qua nhiều lần điều chỉnh, về cơ bản phù hợp với thời hiện đại. Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là những luật này phù hợp với thời đại này.
Nói cách khác, pháp luật của thành Thần Linh vẫn phải được chỉnh sửa lại.
Nhưng mặc kệ nói thế nào, công dụng của những cuốn sách luật này vẫn rất , có những cuốn là dùng để tham khảo, sau đó khi triển khai việc xây dựng luật pháp của thành Thần Linh trong tương lai thì cũng có thể phát huy năng lực phụ trợ tương đối tốt.
Điền Đường lần lượt trải ba cuốn sách luật ra trước mặt, nàng biết rất rõ những cuốn sách này sẽ không xuất hiện vào lúc này, sở dĩ chúng có mặt ở đây là vì Bào Tử Thời đã dành cả ba ngày để viết nên .

Tuy Bào Tử Thời từng là Hình Bộ thị lang, hắn cũng không cần phải ghi nhớ toàn bộ sách luật, giống như cách nàng học bây giờ, có thể chọn một số nội dung của cuốn sách đó và ghi nhớ chúng, chúng sẽ được nàng sử dụng trong tương lai, nhưng thật khó để ghi nhớ toàn bộ một cuốn sách.
Những người làm được như vậy chắc chắn là cực kỳ cổ hủ, không thì cực kỳ nghiêm túc hoặc cực kỳ thông minh
Nàng cũng đã trò chuyện với Bào Tử Thời trong lần gặp trước, rõ ràng Bào Tử Thời không phải là người cổ hủ, cũng không phải là người quá thông minh, vậy nên khi hắn còn là Hình Bộ thị lang từng làm qua việc này, chỉ có thể chứng minh rằng hắn là một người rất nghiêm túc.
Tương lai của thành Thần Linh không thể dựa vào một mình nàng. Nó cần sự giúp đỡ của nhiều người, tuy họ không làm được nhiều, nhưng trong quá trình phát triển của tổng thể cũng đóng một vai trò rất quan trọng để tạo nên sự phát triển.
Điền Đường nhìn qua cuốn sách luật, không do dự liền quyết định bước tiếp theo phải thực hiện như thế nào.
...
Bào gia.
Bào Tử Thời ngủ suốt 16 tiếng mới tỉnh lại, vừa mở mắt đã thấy thê tử ngồi ở trên giường mình, liền vươn tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy tay thê tử mình.
Bào phu nhân nheo mắt lại, cảm nhận được cử động ở tay liền lập tức tỉnh lại, nhìn rõ thì ra là Bào Tử Thời, vẻ mặt kinh ngạc lập tức biến thành vui mừng, vội vàng hỏi: "Phu quân, chàng còn khó chịu ở đâu sao?"
Bào Tử Thời nằm ở trên giường lắc đầu, khàn giọng nói: "Phu nhân, nàng vất vả rồi."
"Không vất vả, người vất vả là chàng. Lúc thấy bọn họ mang chàng trở về ta liền bị dọa một phen, cũng may là lúc đó hài tử đều ngủ rồi.” Bào phu nhân vẫn còn vương chút sợ hãi trong mắt, rồi nắm chặt tay Bào Tử Thời, "Chàng có đói không? Ta đi kiếm gì cho chàng ăn."
"Cũng được,” Bào Tử Thời cố gắng ngồi dậy, vừa mới ngồi dậy, một cái gối đã được đặt sau lưng hắn. Hắn tựa vào gối, nhìn Bào phu nhân tràn đầy quan tâm, cười nói: “Làm phiền phu nhân lấy chút món ăn đơn giản thôi là được rồi."
Bào phu nhân cười khẽ, bà biết Bào Tử Thời nhất định rất đói bụng liền vội vàng đi chuẩn bị chút gì đó.
Một lúc sau, một ít cháo thịt và một vài món phụ đơn giản được đưa tới.
Bào Chính Văn đi đến giúp đỡ, khập khiễng kéo chiếc bàn nhỏ ở bên kia của căn phòng tới bên mép giường rồi lần lượt đặt thức ăn lên chiếc bàn nhỏ, sau khi thu dọn xong thì lặng lẽ rời đi.
Bào Tử Thời thực sự muốn nói vài lời với nhi tử mình, nhưng chưa kịp nói lời nào, Bào Chính Văn đã bước ra ngoài làm cho ánh mắt của hắn luôn dán trên cánh cửa.
Bào phu nhân mỉm cười khi thấy bộ dạng đó của hắn: “Chính Văn vẫn chưa quen với việc chúng ta ở cùng nhau, nhưng hắn lại rất quan tâm chàng, chàng ngủ lâu như vậy, bọn ta không biết chừng nào thì chàng tỉnh lại, lại nghĩ đến lúc chàng tỉnh lại nhất định muốn ăn chút cháo nóng, hắn đã ngồi sau bếp nhóm lửa!"
Bào Tử Thời tự bưng bát húp, vốn dĩ hắn tính từ từ húp cháo, nhưng giờ lại cảm thấy bát cháo trong tay trở nên ấm hơn.
Sau khi húp được gần nửa bát cháo, cảm thấy bụng ấm lên rồi, Bào Tử Thời ngẩng đầu lên: "Chuyện quá khứ đã qua rồi. Sau này nhà chúng ta sẽ sống thật tốt, không cần bận tâm chuyện bên ngoài."
Trong nháy mắt Bào phu nhân liền hiểu "chuyện bên ngoài" trong lời nói của Bào Tử Thời có nghĩa là gì, sau tất cả, hai người họ còn có một người con trai không muốn đi cùng.
Im lặng một lúc, Bào phu nhân cũng gật đầu: “Cứ như vậy đi”.

Bạn cần đăng nhập để bình luận