Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 91 -




Dọc theo đường đi, Điền Ngưu nói rất nhiều chuyện về thôn Điền gia.
Lượng tin tức quá lớn, coi như là mọi người sáng sớm đã tới dự định làm việc, cũng cảm thấy có chỗ nào không thích hợp.
"Xin hỏi, chúng ta tới nơi này là phải làm việc sao?"
"Đương nhiên phải làm việc!" Điền Ngưu lập tức gật đầu.
Mọi người vừa muốn gật đầu, Điền Ngưu lại tiếp tục nói: "Người trong thôn ai cũng đều phải làm việc, không làm việc là sẽ chết đói, lại nói, thần nữ yêu thích người cần cù làm việc."
“Ý của ngươi là chúng ta không phải làm cho đại địa chủ sao?”
Tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía Điền Ngưu.
"Thôn Điền gia chúng ta không có đại địa chủ, các ngươi tới thôn Điền gia, thì chính là thôn dân của thôn Điền gia."
Điền Ngưu dẫn người đến gần từ đường, nói tiếp: "Các ngươi tạm thời ở chỗ này trước, chăn mền, đệm giường đều đã có sẵn, y phục, cũng có thể mặc quần áo cũ của người trong thôn trước kia, muốn làm việc kiếm tiền có thể đi đại sảnh giao dịch xem, nơi đó có rất nhiều việc có thể kiếm tiền, nếu còn chỗ nào không hiểu, có thể tới tìm ta, cũng có thể đi tìm nam hài tử trước đó dẫn các ngươi tới kia, nhưng mà tận lực đừng quấy rầy Điền gia tiểu muội, nàng là thần sứ, người bình thường như chúng ta khi không có việc gì cũng không dám đi ầm ĩ."
Nói xong một chuỗi dài, Điền Ngưu lưu lại một câu nói muốn đi trước, xoay người rời đi.
Để lại những người dân vẻ mặt mờ mịt mới lâm vào trong khiếp sợ.
May mà trong từ đường có người chào hỏi bọn họ, lại tỉ mỉ giải thích cho bọn họ làm sao ở lại từ đường.
Hiện tại những người ở trong từ đường này cũng không phải dân bản địa thôn Điền gia, đối với những người mới tới này rất có đồng cảm, cũng kể chuyện xảy ra trước khi bọn họ đến.
Thật lâu sau, những người này mới cuối cùng cũng hiểu được, bọn họ tới nơi này cũng không phải tới làm cho đại địa chủ, mà là thực sự trở thành thôn dân của thôn Điền gia, bọn họ vẫn có được tự do, còn có thể dựa vào bản thân kiếm tiền sinh hoạt ở thôn Điền gia.
“Nương, người nghỉ ngơi ở đây trước đi, ta đi xem có công việc gì.”
“Được được được, như vậy cũng được.”
Trước kia Triệu Kim Hỏa cũng không phải người huyện Khê Lâm, chỉ vì chiến tranh, không thể không mang theo mẫu thân liên tục di chuyển, ngay cả thôn Điền gia hắn cũng không nhớ rõ là chỗ đặt chân thứ bao nhiêu.
Lúc trước hắn cũng đi qua rất nhiều nơi, muốn làm công kiếm tiền cho người ta, nhưng mỗi lần ai đó nghe nói hắn có một lão nương ốm yếu, thái độ đối với hắn sẽ thay đổi.
Cũng không phải những người đó không có đồng tình, mà là ở niên đại này, người dẫn theo người thân phiền toái hơn rất nhiều so với người bình thường.
Nhưng dù vậy, Triệu Kim Hỏa cũng không muốn bỏ lại mẫu thân, thẳng đến khi đi tới thôn Điền gia.
Sau khi đi ra khỏi từ đường, trước tiên hắn đi nơi mà người kia gọi là [ đại sảnh giao dịch], cố lấy dũng khí hỏi người khác phải làm như thế nào mới có thể kiếm tiền, rất nhanh liền biết được cách kiếm tiền được ở thôn Điền gia, một nhiệm vụ là đi trên núi chặt gỗ, một nhiệm vụ khác là hái thuốc, còn có một ít công việc khác trong thôn cũng sẽ được trả tiền.
“Ai, ngươi có khí lực rất lớn sao?”
“Lớn, khí lực của ta rất lớn!”
"Như vậy đi, ta thấy ngươi hẳn là người mới tới, trong tay cũng không có dụng cụ đốn củi, ngươi theo ta lên núi chặt gỗ, đến lúc đó gỗ bán đi ta cho ngươi một nửa tiền được không?"
“Được, có thể.”
“Vậy ngươi đi theo ta, ta là Vương Tú Tú, ngươi tên gì?”
“Triệu Kim Hỏa, ta là Triệu Kim Hỏa, vừa tới thôn Điền gia.”
“Ta biết, nhìn quần áo trên người ngươi ta đã biết, đi thôi, ngươi cùng ta lên núi.”
Vương Tú Tú dẫn theo Triệu Kim Hỏa đi lên một ngọn núi gần đó, trong khoảng thời gian này gỗ trên ngọn núi nhỏ gần thôn Điền gia đều đã bị chặt không còn nhiều lắm, ngọn núi này có chút xa, mỗi lần Vương Tú Tú kéo gỗ trở về so với lúc trước càng vất vả hơn.
Cho nên nàng mới muốn tìm người hỗ trợ, như vậy ít nhiều có thể kiếm nhiều một chút.

Bạn cần đăng nhập để bình luận