Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 569 -




Bạch Quán Chúng nhẹ nhàng nói: “Chột dạ.”
“Sao cơ? Còn có loại chột dạ hả?” Điền Đường vô thức hỏi lại.
Bạch Quán Chúng giơ tay, gõ lên bàn, râu run run: “Giống như người ngay lúc này, chính là chột dạ.”
Điền Đường ngượng ngùng sờ sờ mũi: “Bạch đại phu, không phải là ta không muốn nghe, chỉ là ta thật sự nghe không hiểu, lúc Bạch đại phu giảng đến dược tính, thì ta nghe xong cái này lại quên cái kia, có vẻ ta thật sự không hợp để học y.”
Nàng cho rằng mình đã xuyên qua một lần, lại có bàn tay vàng to như vậy, thì việc học y gì đó chắc cũng chẳng thể làm khó được nàng, nhưng thực tế khi học mới phát hiện, không thể vẫn là không thể, trong đầu nàng không có gốc rễ để học được Đông y, vấn đề này không phải là chuyện nàng xuyên qua một lần, là có thể đột nhiên đả thông đốc mạch.
Bạch Quán Chúng nghe xong, trong lòng ít nhiều gì cũng có chút tiếc nuối, hắn cho rằng Điền Đường chủ động đề nghị theo học y, có lẽ sẽ có thiên phú đặc biệt ở phương diện này, nhưng hiện tại xem ra, Điền Đường dường như thật sự thích hợp đặt tâm tư lên trấn Thần Linh hơn.
Tiếc nuối vẫn sẽ tiếc nuối, nhưng hắn vẫn đồng ý để đệ tử thân truyền của mình từ bỏ, còn chưa nói Điền Đường chỉ vừa mới theo học có vài ngày, sau khi nghĩ thông suốt, hắn nhìn Điền Đường: “Thần Sứ đại nhân đừng ngại mà cứ nói thẳng, lần này ngài học y là vì chuyện gì, y học là một lĩnh vực uyên bác thâm sâu, trong khoảng thời gian ngắn rất khó để hiểu rõ đạo lý trong nó, nên nếu có thể giúp được ta nhất định sẽ tận lực hoàn thành.”
Thấy Bạch Quán Chúng nói vậy, Điền Đường cũng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng hỏi vấn đề về phương thuốc.
Trấn nhỏ cấp 5 muốn thăng cấp thì cần phải có được 10 phương thuốc, ngoại trừ 3 cái đã được hệ thống tặng, thì còn cần đến 7 phương thuốc nữa mới có thể đạt tiêu chuẩn, Điền Đường cũng không cần phương thuốc phức tạp gì, mà là những phương thuốc cơ bản nhất, nhưng nàng lại không biết chút gì về dược tính của thuốc, nàng vốn nghĩ chỉ cần nàng cố học chút, thì sẽ có thể hiểu được một ít, nhưng không nghĩ là rốt cuộc vẫn phải nhờ đến sự giúp đỡ của Bạch Quán Chúng.
Sau khi Điền Đường giải thích đơn giản xong, Bạch Quán Chúng rất nhanh đã hiểu ý của nàng, nhưng trong lòng ít nhiều vẫn cảm thấy có hơi khiếp sợ.
“Sáng chế thuốc cầm máu, chỉ dùng củ tam thất?”
“Đúng vậy, với cả dược liệu mà thuốc tẩy giun cần dùng đến, cũng chỉ là cây khiên ngưu mà thôi, ta nghĩ có lẽ lợi dụng chính đặc tính của dược liệu, để tạo ra thuốc có thể phát huy đặc tính cao nhất.”
Tam thất đúng thật có tác dụng cầm máu, hơn nữa trong tất cả dược liệu của Đông y, thì tác dụng cầm máu của nó cũng rất mạnh mẽ, nhưng so với thuốc cầm máu mà Điền Đường muốn sáng chế bằng dược kỹ, thì tác dụng và công hiệu của cả hai khác xa nhau một trời một vực.
Ở lĩnh vực Đông y này, Bạch Quán Chúng đúng thật là vô cùng nhạy bén, Điền Đường chỉ là hơi chút giới thiệu chế dược tình huống, trong lòng hắn đã nắm chắc được đại khái.
Trong những ngày kế tiếp, Bạch Quán Chúng đã chuẩn bị các dược liệu dựa theo đặc tính và công hiệu của nó.
Thanh nhiệt, hạ hỏa, lưu thông máu, trừ huyết ứ…
Dược liệu khác nhau tác dụng khác nhau, công hiệu cũng sẽ khác nhau, còn phải suy về liều lượng của thuốc, nếu cho người bình thường dùng, liều lượng của thuốc nhất định không thể quá nhiều, nếu không ngược lại bệnh nhân sẽ dẫn đến bị tai biến do quá liều.
Bạch Quán Chúng học y nhiều năm, nhưng là lần đầu tiên làm việc này, nhưng chỉ cần nghĩ đến phương thuốc này sẽ mang lại tác dụng rất lớn, ông thậm chí còn tiết kiệm thời gian đến y quán, để dồn hết tâm huyết vào việc nghiên cứu phương thuốc.
Trong quá trình này, thỉnh thoảng Du Ý cũng đến hỗ trợ, chuyên ngành của nàng là khoa nhi, nhưng nàng cũng hiểu biết nhiều về Đông y, đặc biệt là các phương thuốc liên quan đến khoa nhi, nàng ấy càng hiểu triệt để, việc này cũng rất hữu ích cho việc hoàn thành nghiên cứu của Bạch Quán Chúng.
Rất nhiều phương thuốc được làm ra, nhưng chúng đều không đáp ứng được yêu cầu của hệ thống.

Bạn cần đăng nhập để bình luận