Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 66 -




Bạch Phục Linh hỏi mỗi con số một lần, chỉ sau vài phút ngắn ngủn, hắn đã thầm nhớ kỹ con số từ “0-9”, lại sắp xếp những con số này vào bên cạnh nhau, cho dù có kết hợp thành con số lớn hơn nữa hắn cũng dễ dàng hiểu được.
Thậm chí trong lòng hắn đã cảm thấy viết số như vậy tiện hơn không ít, âm thầm lên kế hoạch sẽ sử dụng nó vào trong sổ sách của hiệu thuốc, như vậy nhất định có thể biến sổ sách phức tạp trở nên đơn giản hơn, tính số cũng sẽ càng dễ dàng hơn.
Trong lúc Bạch Phục Linh tự hỏi, hắn cũng đã chú ý tới những văn tự ở mặt trên có chút khác thường, hắn chỉ vào những văn tự đó, thử thăm dò đối chiếu cùng người bên cạnh, sau đó thì hắn phát hiện ra nét chữ thiếu cánh tay đứt cái chân, bắt hắn đoán chữ nghĩa một hồi thế mà hóa ra thật sự có ý như hắn nghĩ.
Hắn vô thức nhíu mày, là một người đọc sách, hắn thực sự không quen khi nhìn thấy người khác viết chữ sai, hiện tại nhìn thấy nhiều chữ sai kỳ quái như vậy, đầu tiên hắn cũng không tiện bùng nổ, mấy năm học lễ nghi đã dạy hắn phải biết tự kiềm chế.
Còn có một điều khác chính là hắn chưa hiểu biết được nhiều về tình huống ở thôn Điền gia, tùy tiện bày tỏ nghi ngờ như vậy đúng là không tốt.
Hắn chỉ có thể tạm thời đè chuyện này xuống đáy lòng, tính toán chờ thêm một khoảng thời gian rảnh rỗi rồi sẽ hỏi lại.
Cuối cùng, Bạch Phục Linh bỏ qua mấy chữ viết sai đó, đơn giản nhắm mắt làm ngơ.
“Đúng rồi, ngươi có biết một người tên Điền Đường ở thôn Điền gia, nàng ấy…” Bạch Phục Linh đang định miêu tả tuổi tác và chiều cao của Điền Đường, nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng, lời nói đã bị cắt ngang.
“Ôi —— Bạch đại phu, cho dù ngươi là ân nhân của ta cũng không thể nói thẳng cái tên này.” Vẻ mặt của đối phương nghiêm túc, túm lấy tay Bạch Phục Linh kéo ra khỏi đại sảnh giao dịch.
Vất vả lắm mới đi tới được một địa phương trống trải, đối phương lần nữa mở miệng ra nói: “Bạch đại phu, đại sảnh giao dịch đông người như thế, ngươi nói thẳng tên của thần sứ đại nhân, thôn dân sẽ không vui đâu đấy.”
“Thần sứ đại nhân?” Bạch Phục Linh khiếp sợ hỏi lại.
“Đúng thế, thần sứ đại nhân, nàng ấy là sứ giả của thần nữ, chỉ có nàng mới giao lưu được với thần nữ, cho nên mọi người đều gọi nàng là “thần sứ đại nhân”. Đương nhiên, thần sứ đại nhân rất bình dị gần gũi, cho dù Bạch đại phu có gặp cũng không cần sợ hãi.” Đối phương nghiêm trang trả lời.
Bạch Phục Linh chỉ cảm thấy vớ vẩn vô cùng, thậm chí hơi buồn cười nữa.
Đúng lúc này, người thôn dân nọ đột nhiên trông thấy một người, vội vàng vẫy tay kêu.
“Mai Kỳ!”
Sau khi Mai Kỳ chuyển hướng đi đến đây, hắn lại tiếp tục trò chuyện với Bạch Phục Linh: “Bạch đại phu, Mai Kỳ đến đây sớm hơn bọn ta một chút, mọi chuyện trong thôn Điền gia đều đã hỏi thăm rõ ràng, mấy ngày nay nói cho bọn ta rất nhiều chuyện. Ta nhờ hắn giải thích cho ngươi, chắc chắn ngươi có thể nghe hiểu.”
Lúc hai người còn đang nói chuyện, Mai Kỳ đã đi tới nơi, nhìn thấy Bạch Phục Linh, hắn lập tức chắp tay khom lưng: “Bạch đại phu.”
“Ngươi quen ta sao?” Bạch Phục Linh kinh ngạc hỏi, lúc đối mặt trực tiếp với người ta, hình như hắn đột nhiên nhớ tới cái gì: “Người chính là đứa bé quật cường đó?”
Sở dĩ hắn nhớ rõ như vậy bởi vì đây là đứa nhỏ đầu tiên hắn giới thiệu đến thôn Điền gia, từ đó về sau hắn cũng lục tục giới thiệu không ít người, nhưng không có một ai gây ra ấn tượng sâu sắc với hắn như với Mai Kỳ.
Mai Kỳ nghiêm túc nhìn Bạch Phục Linh: “Bạch đại phu, thần sứ đại nhân nói sớm hay muộn ngươi cũng tới, nếu nhìn thấy ngươi thì dẫn ngươi đến tìm nàng ấy. Bạch đại phu, mời đi theo ta.”
“Thần sứ đại nhân thế mà lại quen biết với Bạch đại phu sao? Đúng rồi, đó là thần sứ đại nhân cơ mà! Không hổ là Bạch đại phu, thế mà có thể gặp mặt thần sứ đại nhân.”
Mai Kỳ nghe hắn nói nhỏ: “Tề ca, ngươi cứ bận việc của mình đi, ta dẫn Bạch đại phu đi tìm Thần sứ đại nhân.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận