Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 1437 -




Nói xong, Yến Mãn nhìn biểu tình của Tần Dung Dật tựa hồ có chút không đúng, há mồm muốn hỏi.
Đúng lúc này, Tần Dung Dật đã mở miệng: “Việc của phương nam , bắt đầu từ khi nào lấy thành Thần Linh là chủ đạo?”
Yến Mãn ngạc nhiên nhìn hắn: “Bệ hạ...”
“Đi tra, lần này có bao nhiêu quan viên tự ý rời khỏi chức vụ.” Tần Dung Dật nghiêm mặt nói: “Trẫm ngược lại không biết, bọn họ rời khỏi trẫm, thế nhưng chuyện gì đều không làm được, nếu thật là nguyên nhân như vậy, mũ ô sa của bọn họ cũng không cần giữ lại."
“Nhưng mà bệ hạ, mấy ngày nay...” Yến Mãn muốn nói chuyện, lại bị Tần Dung Dật đánh gãy.
“Còn không đi điều tra?” Tần Dung Dật quay đầu nhìn hắn.
Yến Mãn bất đắc dĩ, chỉ phải thấp giọng đồng ý.
Thời điểm sắp rời đi, hắn nhìn vào mắt của Tần Dung Dật, muốn nói rất nhiều lời, nhưng khi đến bên miệng, một chữ đều không có nói ra, hiện tại hắn nhìn không thấu trong lòng Tần Dung Dật rốt cuộc có cái gì.
Thời điểm lúc đầu, hắn còn có thể đại khái nhìn hiểu ý của Tần Dung Dật, nhưng không biết bắt đầu từ ngày nào, hắn càng không thể hiểu.
Đặc biệt là chuyện của các quan viên trong triều đình, mấy năm nay, Tần Dung Dật bởi vì các loại nguyên nhân xử lý một đám trọng thần trong triều đình, tuy rằng sau này những người được đề bạt cũng coi như năng lực cũng đủ tư cách, nhưng đột nhiên đổi vị trí quan viên nào đó, cũng yêu cầu thích ứng một thời gian.
Hiện giờ lại muốn cách chức một đám quan viên, sau đó không biết nên làm cái gì mới được.
Nghĩ đi nghĩ lại, Yến Mãn vẫn dựa theo ý tưởng của Tần Dung Dật đi xử lý việc này.
Hiện giờ cơn bão đã qua đi, tuy rằng đối với rất nhiều bá tánh đều mang không ít thương tổn, nhưng có người từ bên thành Thần Linh đến hỗ trợ, lại có vật tư của thành Thần Linh từng nhóm đưa đến đây, kế tiếp yêu cầu xử lý sự việc cũng không tính là nhiều.
Mọi thứ đang tiến triển một cách có trật tự.
Sau khi nước biển dần dần rút xuống, binh lính của thành Thần Linh, và binh lính của thế lực Triệu Vương đều đi theo bá tánh thu thập cảnh tượng hỗn độn, nhà của có thể sửa được thì liền đi sửa, không thể sửa được thì phá đi xây lại.
Con đường lầy lội được rửa sạch sẽ từng chút một, con đường đất dễ sửa chữa dần dần được trải nhựa.
Quần áo bị nước biển làm ướt nhẹp sẽ được rửa sạch sau đó tiến hành phơi nắng, kho hàng lương thực cũng phải tìm xem còn có thể ăn được hay không, chỉ cần không phải xác định không ăn lại lương thực, i lương thực còn lại đều lấy ra phơi nắng, chỉ chờ phơi nắng sau đó lại nấu dùng ăn.
Trừ cái này ra, còn có những người qua đời ngoài ý muốn, cũng được lần lượt chôn cất.
Lần bão này có báo động trước, đa số phần lớn người đều tránh được một kiếp, nhưng trong đó xác thật cũng có người gặp chuyện ngoài ý muốn, tuy rằng chuyện ngoài ý muốn ở một số người này rất đáng buồn, nhưng việc đã đến nước này rồi, mọi người cũng không thể làm gì khác.
Lần thiên tai này, bá tánh gặp tai họa trong lòng phá lệ bình tĩnh.
Bọn họ khổ sở vì tài sản trong nhà tổn thất, đồng ruộng bị nhấn chìm, cũng đau buồn cho những người thương vong gần đó, nhưng chung quy bọn họ cũng tránh khỏi được một kiếp lớn nhất, không có gì quan trọng hơn so với người còn sống.
“Việc về lương thực trước tiên không cần phải gấp gáp, chỉ cần người còn sống, khẳng định không chết đói, sau một đoạn thời gian, cầu đường sẽ được xây ở nơi này, đến lúc đó mọi người cũng có thể kiếm được tiền, có tiền thì có thể mua được lương thực."
“Là... Lương thực từ thành Thần Linh sao?” Có người hỏi: “Lúc trước ta có hỏi người đưa lương thực tới đây, người nọ nói những cái lương thực đó đều là từ thành Thần Linh đưa lại đây, về sau chúng ta kiếm tiền mua lương thực, có phải cũng là lương thực từ thành Thần Linh hay không?”
“Đúng vậy, thành Thần Linh sẽ đưa lương thực tới đây.” Đứng ở phía trên chính là binh lính của thế lực Triệu Vương, lúc này nghe được bá tánh dò hỏi, sau một chút do dự hắn vẫn là đưa ra câu trả lời.
Kỳ thật thời điểm trước đó kêu bá tánh sơ tán liền có thể nhìn ra được, mặc dù là bá tánh trong phạm vi thế lực của bọn họ, cũng càng tín nhiệm thêm thành Thần Linh.
Gần như lúc hắn vừa nói ra, lập tức phía dưới truyền đến tiếng kinh hô.
“Thật tốt quá, ta nói mà thành Thần Linh sẽ không mặc kệ chúng ta đâu.”
“Có thành Thần Linh ở đây, chúng ta về sau lương thực xem như có lai lịch, cũng không cần buồn vì không có cơm ăn, cuộc sống này cuối cùng cũng có hy vọng.”
“Lần bão cuồng phong này đây, cũng là do thần nữ báo động trước, thần nữ quả thực để ý đến an nguy của tất cả chúng ta.”
“Cũng may có thần nữ phù hộ, thần sứ đại nhân phù hộ, nếu không phải thần sứ đại nhân truyền đạt sự bảo hộ của thần nữ, chúng ta cũng khó có thể mà sống sót được.”
“Đa tạ thần sứ đại nhân!”
“Đa tạ thần sứ đại nhân!”
...

Bạn cần đăng nhập để bình luận