Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 1449 -




“Ta thấy thấy việc làm của các ngươi không hề giống là muốn xin lỗi,” Lý Nhị Trụ đem cung tên ném qua một bên, giơ tay tóm lấy cổ đối phương kéo đến bên người mình, “Lá gan của các ngươi cũng không nhỏ, vậy mà dám tính kế thần sứ đại nhân?”
“Làm sao có chuyện như vậy? Dù chúng ta có gan tày trời, chúng ta cũng không có gan đi tính kế thần sứ đại nhân.” Nam nhân bị Lý Nhụ Trụ ấn cười khan vài tiếng, “Lý đại nhân, có phải ngài và thần sứ đại nhân đã hiểu lầm bọn ta hay không? Nếu có hiểu lầm, nhất định phải tháo gỡ, nếu không sẽ thương tổn lẫn nhau, ngài nói có phải không, Lý đại nhân?”
“Phải cái rắm, có phải đầu ngươi có lỗ hay không? Nên sau đó cho rằng đầu người khác cũng hoạt động không tốt sao?” Lý Nhị Trụ cầm lấy đầu của hắn lắc lắc, “Ta thấy đầu ngươi toàn là nước, đều chọn cái quỷ gì, đừng nói các ngươi cho rằng chỉ tìm mấy tên chỉ biết đọc thơ kia là có thể làm cho thần sứ đại nhân nhìn bằng con mắt khác chứ?"
“Lý đại nhân nói đùa......” Người bị Lý Nhị Trụ bắt còn muốn giải thích.
Lý Nhị Trụ nghiêng đầu liếc hắn.
Nam nhân lập tức đổi giọng, thấp giọng nói: “Lý đại nhân, chúng ta cũng không có làm gì, là do bọn họ không biết tự lượng sức mình, mới có thể làm ra loại chuyện xấu này, lúc trước ta đã trách cứ bọn họ, nhưng bọn họ lại không nghe, Lý đại nhân ngươi nhất định phải tin ta, những câu ta nói đều là thật.”
“Ngươi có phải nói thật không đâu liên quan đến ta,” Lý Nhị Trụ đem người buông ra, thẳng tắp nhìn hắn: “Thần sứ đại nhân có lệnh, đồ của hoàng thất tiền triều đều từ trong thiên hạ mà ra, theo lý nên trả lại cho thiên hạ, các ngươi dự định chủ động giao ra, hay muốn chúng ta cứng ép đoạt?”
Nam nhân biến sắc, cắn răng cười nói: “Lý đại nhân, lời này nói, trong tay chúng ta làm gì có đồ của thiên hạ? Có phải thần sứ đại nhân nghĩ nhầm rồi hay không?”
"Ngươi đừng ngụy biện, thần sứ đại nhân lúc trước không đề cập tới, chẳng qua là bởi vì không có thời gian cùng các ngươi so đo mà thôi," Lý Nhị Trụ hơi hơi cúi người, “Chẳng lẽ ngươi đã quên thân phận của thần sứ đại nhân? Người Tần gia Hoàng thất các ngươi, những người thật sự có quyền thế đã bị nhốt trong ngục, sở dĩ ngươi là người duy nhất ở bên ngoài là do ngươi không có tính uy hiếp, chỉ là không thể nghĩ tới chỉ dựa vào ngươi, thế mà còn muốn gây chuyện sao?”
Sắc mặt người nam nhân thay đổi nhiều lần, nhưng vẫn không nỡ bỏ thứ trong tay.
Lý Nhị Trụ chỉ cười nhìn hắn: “Ta đã nói rồi, ngươi đừng quên thân phận thần sứ đại nhân, có một số việc các ngươi nên tự mình hiểu lấy, không phải đồ của các ngươi, sớm muộn gì cũng có một ngày, các ngươi phải nhổ ra, chẳng qua trong đó khác nhau ở chỗ là các ngươi chủ động phun ra, hoặc là... vẫn là chủ động phun ra.”
Theo như lời Lý Nhị Trụ, hai người đều là “chủ động”, nhưng sự khác biệt trong đó cũng không nhỏ.
Nam nhân chân mềm nhũn lui về phía sau hai bước, dựa vào khung cửa nói: "Thành Thần Linh thật sự muốn đuổi cùng giết tuyệt sao?”
“Ngươi đang nói cái gì vậy? Thành Thần Linh chưa bao giờ làm những chuyện như đuổi cùng giết tuyệt, không phải các ngươi đang mơ tưởng chiếm được thứ mà mình không nên có sao?” Lý Nhị Trụ nói, bước đến gần nam nhân bên cạnh, giơ tay đặt trên vai hắn “Nghe bảo các ngươi nói Tần Dung Dật hèn nhát? Không biết là ai cho ngươi sự tự tin đó, ngươi thật sự không cho rằng thành Thần Linh không thể đánh được thiên hạ sao? Các ngươi cũng đừng quên, triều đình và thế lực của Nhân Vương đã xảy ra chuyện gì?”
Trong lòng nam nhân kia run lên, cả người đã ngã ngồi dưới đất.
“Thành Thần Linh, lại biết? Lại có thể nghe được?”
Lý Nhị Trụ cúi đầu nhìn hắn, nhận ra ý của hắn, cúi người nhìn hắn: “Ý của ngươi là, các ngươi còn đang ngầm nói xấu thần sứ đại nhân?”
Nam nhân theo bản năng muốn gật đầu, đột nhiên nhận thấy có gì đó không ổn, lập tức lùi lại: “Không có, không thể nào."
“Chậc, nhát như chuột,” Lý Nhị Trụ đứng thẳng dậy, “Với chút can đảm này của các ngươi, còn muốn làm đại sự, cũng không đi soi gương xem bộ dáng mình như thế nào, chẳng qua cuối cùng vẫn phải hỏi ngươi một câu, đồ vật tiền triều chúng ta muốn lấy, ngươi là đồng ý hay không đồng ý?”
Nam nhân cúi đầu, hồi lâu sau mới thốt ra hai chữ: “... Đồng ý.”
“Như vậy không phải tốt hơn sao, nếu sớm đồng ý, trước đó còn phải tốn nhiều công sức như vậy sao?” Lý Nhị Trụ nở nụ cười một tiếng, giơ tay gọi vệ đội vào cửa tìm đồ.
Nam nhân vẫn luôn cúi đầu, mắt thấy từng đôi chân bước qua trước mặt hắn, ra ra vào vào, nhưng hắn lại một chữ cũng không thể nói, vào lúc này, hắn không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể lẳng lặng chờ những người trước mắt này đem những thứ quan trọng trong phòng dọn đi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận