Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 258 -




“Ta có phải đang nằm mơ hay không? Tê - - " Người này nói xong, hung hăng bóp cánh tay mình một cái, sau đó đau đến hít hà một hơi.
“Ha ha ha ha, suy nghĩ của lão ca ngươi thật giống với ta khi mới tới đây." Lão nhân bên cạnh nở nụ cười.
"Chẳng lẽ ngươi không phải là người địa phương của thôn Điền gia này sao?" Đối phương khiếp sợ nhìn lão nhân.
Lão nhân lắc đầu: "Không phải, ta là nhân sĩ ở huyện Lâm, huyện Lâm xảy ra chiến loạn, ta theo mọi người ở bên ngoài lang bạc kỳ hồ, thời điểm đến huyện Khê Lâm thì đi theo thần sứ đại nhân đến thôn Điền gia này, mới biết được hóa ra thiên hạ này lại thật sự có thế ngoại đào nguyên, các ngươi nếu đã đến thôn Điền gia, chỉ cần an tâm ở thôn Điền gia có thần nữ che chở, thần sứ đại nhân cũng là người tốt, có thể tới đây mới là phúc khí thật sự.”
“Thần nữ đến tột cùng là cái gì? Chẳng lẽ......”
"Đó là một vị thần," Lão nhân mỉm cười, "Một vị thần chân chính!"
Tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn hắn, trong ánh mắt vẫn có chút không thể tin được.
Lão nhân cũng không giải thích nữa, vẫn mỉm cười nói: "An tâm ở lại đi!”
"Ta hình như cũng đang nằm mơ, có phải là chúng ta đã chết rồi đúng hay không, cho nên mới có thể có một giấc mộng đẹp đến như vậy?"
"Nếu có thể chết trong một giấc mộng đẹp như vậy, cho dù ta thực sự có chết đi, thì cũng có thể mỉm cười mà rời đi."
...
Bọn họ đều sợ rằng khi chính mình thật sự tỉnh dậy, thì mọi thứ sẽ ngay lập tức trở về như cũ. Cùng lúc đó, một nhóm người khác ở trấn Phong Thu cũng không thể nào chìm vào giấc ngủ được.
Tình huống của trấn Phong Thu cũng không thể nào so sánh được với thôn Điền gia, nghiêm túc mà nói tính ra trấn Phong Thu cũng chỉ là một trấn nhỏ bình thường mà thôi, nhưng đối với những người đã trải qua muôn trùng khó khăn mà nói, nó có vẻ lại rất yên bình.
Đại Niên và Lỗ Anh bị nhốt ở trong cùng một gian phòng, họ nằm ở trên giường mà nhìn xung quanh.
“Đại Niên, ta nhớ nương của ta.”
"Ừ.” Bên kia chỉ truyền đến một âm thanh như vậy, sau đó không còn bất kỳ âm thanh nào khác.
Lỗ Anh cũng không nói thêm bất kỳ điều gì nữa, chỉ lẳng lặng nhìn lên trần nhà, mãi cho đến khi hừng đông, hắn cũng không ngủ được.
Khi trời sáng, cửa phòng của bọn họ cũng đột nhiên được mở ra.
“Hai người các ngươi, đứng lên rồi đi theo ta.”
Lỗ Anh trực tiếp đứng trên giường, ánh sáng ở ngoài cửa cũng đột nhiên chiếu vào trong nhà, làm cho hắn có chút không quen, theo bản năng liền giơ tay ngăn cản.
Một lát sau, hắn mới thấy rõ ở ngoài cửa có một nam nhân rất cường tráng.
Đại Niên không nói thêm một lời nào, hắn chỉ yên lặng rồi nhanh chóng đứng dậy, thoạt nhìn sẽ không trông giống người đang ngủ liền bị đánh thức dậy, mà ngược lại càng trông giống Lỗ Anh, cả đêm đều không thể ngủ được.
Hai người họ xuống giường, sau đó liền đi theo phía sau của đối phương, trong lòng của họ đều đã có tính toán cho riêng mình.
Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Bọn họ đi dọc trên con đường sau đó cũng sẽ quẹo sang những lối khác, mãi cho đến khi dừng lại ở trước một căn phòng, người phía cũng đã tiến lên phía trước để gõ cửa phòng, sau khi của được mở ra hắn cũng đã trực tiếp dẫn bọn họ đi vào bên trong.
Lỗ Anh cùng với Đại Niên đều liếc mắt nhìn nhau, cũng không biết rằng bên trong đây rốt cuộc là đang cất giấu cái gì, nhưng bọn họ cũng chỉ có thể đi theo vào bên trong mà thôi.
Mãi cho đến khi bọn họ tiến sâu vào bên trong, người phía trước cuối cùng cũng đã dừng bước, hướng về phía bên trong mà khom người: "Thần sứ đại nhân, ta đã mang bọn họ đến rồi."
Khi nghe thấy cách xưng hô kỳ quái như vậy, Lỗ Anh cùng với Đại Niên trong nháy mắt cũng đã ngẩng đầu nhìn, khi nhìn thấy đối phương họ càng trở nên sốc hơn.
Điền Đường liền cười sau đó nàng cũng đã tự mình đi ra, nhìn thấy dáng vẻ đầy sợ hãi của họ, nàng cũng chỉ có thể lắc đầu: "Vừa rồi ngươi gọi ta như vậy, hai người bọn họ có lẽ sẽ nghĩ chúng ta đang tham gia vào một hoạt động mê tín nào đó, các ngươi hãy vào đi, ta có một chút chuyện muốn nói với các ngươi."

Bạn cần đăng nhập để bình luận