Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 615 -




"Đương nhiên." Thạch Hùng không do dự gật đầu: "Cho nên chúng ta mới nghĩ mọi biện pháp đóng quân ở phủ Lâm Xuân.”
"Ta luôn kính trọng Thạch đại nhân, cũng biết Thạch đại nhân một lòng vì nước vì dân, nhất định không muốn phủ Lâm Xuân thất thủ, cho nên bản quan có một đề nghị mong Thạch đại nhân đáp ứng.” Văn Bình tùy ý chắp tay.
Thạch Hùng nhận thấy ngữ điệu Văn Bình không đúng lắm, nhưng vẫn gật đầu: "Mời Văn đại nhân nói."
Văn Bình chắp tay sau lưng: "Bản quan nghi ngờ Nhân Vương đã sắp xếp rất nhiều người ở huyện Dương Nam và phủ Lâm Xuân, hiện giờ người của bọn họ tìm được bản quan, muốn để bản quan đích thân tới đó xem, cho nên ở đó nhất định đã có bố trí. Ta muốn làm phiền Thạch đại nhân dẫn người, đưa một vài bá tánh phủ Lâm Xuân qua đó.”
Thạch Hùng lập tức nghe hiểu ý của hắn: "Đưa? Đưa họ đi chết sap?”
Ở nơi Văn Bình không chú ý tới, ngón tay của hắn khẽ nhúc nhích.
Tuy rằng không biết rốt cuộc Văn Bình biết tin này từ đâu, nhưng hiển nhiên hắn đã có chuẩn bị, hơn nữa còn tương kế tựu kế, nếu như huyện Dương Nam có mai phục, mình sẽ dẫn theo bá tánh phủ Lâm Xuân đi qua trước, vậy có thể thay hắn quét sạch mai phục ở huyện Dương Nam.
Chiêu này nhất định có hiệu quả, nhưng cũng độc ác.
Thạch Hùng nghĩ, hắn vẫn nắm chặt tay nổi cả gân xanh.
Văn Bình cúi đầu liếc mắt một cái, ánh mắt nhìn thoáng qua mu bàn tay Thạch Hùng: "Nếu Thạch đại nhân đã không muốn, ta có thể đi tìm người khác, chỉ là đến lúc đó an nguy của bá tánh sẽ không xác định."
Thạch Hùng nghiến răng nghiến lợi đáp: "Văn Bình, ngươi giỏi, ngươi giỏi lắm!"
Văn Bình vẫn thản nhiên nhìn hắn: "Thạch đại nhân có nguyện ý tiếp nhận chuyện này không?"
"Ta đương nhiên nguyện ý." Thạch Hùng nhìn thẳng hắn: "Văn đại nhân đã nói, nếu ta không gật đầu, đến lúc đó an nguy của bá tánh phủ Lâm Xuân sẽ không thể xác định, đã như vậy, vậy thì cứ để ta đích thân dẫn bọn họ đi. Văn đại nhân yên tâm, ta nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ Văn đại nhân giao phó.”
Nói xong, Thạch Hùng xoay người đi thẳng ra khỏi cửa, không nhìn Văn Bình ở phía sau.
Mã Thái quỳ dưới đất chậm rãi thở ra một hơi.
Văn Bình xoay người: "Ngươi cũng lui xuống đi, chuyện này vốn nên do ngươi làm, bản quan có thể cho ngươi một cơ hội cuối cùng, nếu lần sau tái phạm, bản quan tuyệt đối không tha thứ."
Mã Thái cúi người: "Vâng, đại nhân."
Nói xong, Mã Thái đứng dậy đi ra khỏi phòng, hắn ta ngước mắt thấy Thạch Hùng còn chưa đi xa.
Hắn ta ngẫm lại, đi đến trước vài bước, khom người: "Thạch đại nhân."
Thạch Hùng quay đầu nhìn hắn ta: "Tại sao ngươi không đồng ý với hắn?"
Mã Thái mím môi đáp: "Bá tánh vô tội."
"Văn Bình càng ngày càng điên cuồng, hiện tại hắn hoàn toàn mất trí rồi." Thạch Hùng thản nhiên nói.
"Văn đại nhân... có lẽ hắn quá mức trọng tình trọng nghĩa." Mã Thái thấp giọng nói: "Nếu Tề phu nhân… muội muội Văn đại nhân còn sống, Văn đại nhân tuyệt đối sẽ không trở nên như thế này?”
"Cái gì mà nếu Tề phu nhân còn sống, hắn không trở nên như này??" Thạch Hùng cười lạnh: "Suy cho cùng, chỉ là hắn tìm một cái cớ cho sự điên cuồng coi mạng người như cỏ rác của mình, ai mà không biết tìm một cái cớ hợp lý chứ? Hắn có thể làm ra những chuyện này vì bản chất của hắn là một kẻ điên, coi những thường dân vô tội là quân cờ, cứ nghĩ bản thân có thể thao túng kẻ khác trong tay, hắn thực sự cho rằng mình có thể một tay che trời sao?”
Mã Thái ngạc nhiên nhìn Thạch Hùng.
Thạch Hùng nói xong cũng bình tĩnh lại, hắn đưa tay đặt lên vai Mã Thái, vỗ nhẹ: "Ta sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ Văn đại nhân giao phó, ngươi có thể nói với hắn một tiếng, bảo hắn chỉ cần yên tâm. Vài ngày nữa ta sẽ dẫn binh đuổi bá tánh phủ Lâm Xuân tới huyện Dương Nam, các ngươi hãy để mắt tới bọn họ.”
Vừa dứt lời, Thạch Hùng xoay người, khi Mã Thái hoàn toàn không thấy mặt hắn nữa, vẻ mặt nghiêm túc của Thạch Hùng hoàn toàn biến mất, thay vào đó là ánh mắt tràn ngập ý cười.
Đưa toàn bộ bá tánh phủ Lâm Xuân đến huyện Dương Nam, có lẽ vị thần sứ đại nhân trấn Thần Linh sẽ rất vui mừng nhỉ?

Bạn cần đăng nhập để bình luận