Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 442 -




Hay là nàng thật sự cho rằng huyện Dương Nam rách nát bất kham như thế này, đến cả quân binh cũng đều không có?
Cứ suy nghĩ như vậy, mấy người đã đi đến bên ngoài khách điếm.
Cửa lớn của khách điếm được rộng mở, trong đại đường còn đặt một cái nồi lớn, chuyên môn dùng để cung cấp đồ ăn cho các nhân viên ăn vào giờ ăn cơm.
Điền Đường đứng ở bên cạnh cửa: “Lâu đại nhân, mời.”
Lâu Đồng Nghĩa quay đầu lại, nhìn về phía sau, điểm mấy người: “Các ngươi cùng ta đi vào, những người còn lại đều đứng ở bên ngoài cửa, không được lơi lỏng!”
“Rõ, đại nhân!”
Lâu Đồng Nghĩa nhìn dáng vẻ tinh thần sung mãn của mọi người, lúc này mới yên tâm đi vào bên trong khách điếm, sau khi bước vào khách điếm, trước tiên hắn nhìn trái phải xung quanh, cứ cảm thấy khách điếm này có chút khác biệt với thời điểm trước đó hắn từng đến, nhưng nếu như nhất định phải nói đến cùng là khác chỗ nào, hắn cũng không chỉ ra được.
Sau khi Điền Đường tiến vào khách điếm, giống như là quên mất mục đích mang Lâu Đồng Nghĩa tới nơi này, mang theo hắn đi dạo ở khách điếm, nhìn xem bộ dáng của phòng bếp, nhìn xem bộ dáng của đại đường, lại đi nhìn xem bộ dáng của các phòng trên lầu hai của khách điếm.
Lâu Đồng Nghĩa từ lúc bắt đầu lòng tràn đầy để ý, đến mặt sau dần dần hoảng thần, hắn cho rằng tình huống khách điếm sẽ khác biệt, nhưng lúc này hắn nhìn đến, lại không có bất kỳ dị thường nào, đừng nói là hắn gặp bẫy rập, ngay cả vũ khí hắn đều không có nhìn thấy một kiện.
Hay là nói bởi vì có người của hắn đi ở phía sau, cho nên Điền Đường mới không dám hành động thiếu suy nghĩ?
Điền Đường mang theo Lâu Đồng Nghĩa đi dạo một vòng ở khách điếm, cuối cùng vẫn là ngồi ở trung tâm đại đường.
“Lâu đại nhân, lời ta sắp nói tới, ngài hy vọng tất cả mọi người nghe được không?” Điền Đường trực tiếp hỏi.
Lâu Đồng Nghĩa nhíu mày, nghiêm túc nhìn chăm chú vào Điền Đường.
Sau khi nhìn một hồi lâu, hắn giơ tay binh lui tả hữu, để cho người của hắn đi xa một chút, không có cách nào nghe được đoạn đối thoại, nhưng một khi bên này có dị động, bọn họ cũng có thể lập tức động thủ, vị trí như vậy thật đúng là không thể thích hợp hơn để bí mật trò chuyện.
Dựa theo nhưng gì hắn suy đoán trước đó, người trước mặt này chắc chắn có lai lịch không đơn giản.
“Các ngươi là người của Nhân Vương?” Lâu Đồng Nghĩa hỏi, lại tự hành có suy đoán: “Với tính cách của Triệu Đồ, hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng đầu hàng, trừ phi người làm hắn đầu hàng có thế lực cực kỳ cường đại, nếu các ngươi là người của Nhân Vương, như vậy hết thảy đều có thể nghĩ thông suốt.”
“Ồ?” Điền Đường không có phủ nhận cũng không có thừa nhận, chỉ là nhàn nhạt mà cho một cái âm thanh nghi hoặc.
Như vậy ở trong mắt Lâu Đồng Nghĩa lại không có gì khác gì tán thành, hắn cười một chút rồi nói: “Nếu các ngươi là người của Nhân Vương, như vậy mọi thứ đều có thể nói thông được, vì sao mà Triệu Đồ lại đột nhiên tới huyện Dương Nam, vì sao các ngươi lại đến đây, lại vì sao mà Nhân Vương lại đột nhiên tự mình đóng giữ huyện Nhạc Vinh cũng với huyện Phúc Tuyền, mục đích của các ngươi, quả nhiên là phủ Lâm Xuân .”
Điền Đường rót cho Lâu Đồng Nghĩa một chén nước: “Như vậy Lâu đại nhân có ý kiến gì không?”
Một tay Lâu Đồng Nghĩa nắm chén nước, nhưng lại không có ý tứ muốn đưa tới bên miệng, vẫn tiếp tục hỏi: “Các ngươi cho Triệu Đồ chỗ tốt gì?”
Cái này có thể trả lời.
Điền Đường mỉm cười nói: “Triệu đại nhân hy vọng bá tánh của huyện Khê Lâm có thể được trải qua những ngày tháng thật tốt, không cần gặp lại sự tra tấn thống khổ của chiến tranh, kết quả cuối cùng hắn rất vừa lòng.”
Lâu Đồng Nghĩa cười nhạo nói: “Cũng chính vì cái chủ nghĩa lý tưởng này nên hắn mới có thể dễ dàng tin tưởng chuyện ma quỷ của các ngươi.”
“Lâu đại nhân thì sao? Hình như Lâu đại nhân cũng không phải thực sự để ý đến bá tánh của huyện Dương Nam.” Điền Đường hỏi ngược lại, “Nhưng Lâu đại nhân vân luôn để ý đến người nhà thì phải.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận