Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 230 -




Chương 230:
La Trung cũng nghiêm túc gật đầu: "Lâm ca ngươi cứ yên tâm đi, ta sẽ nghiêm túc thi, sau khi thi xong cũng sẽ cẩn thận kiểm tra lại, ta sẽ không phạm sai lầm.”
Lâm Thành Phúc thấy bộ dáng nghiêm túc của hai người, cũng gật đầu nói: “Được, vậy chúng ta đi thôi.”
Bài thi của lớp vỡ lòng không khó, thậm chí có thể nói là tương đối đơn giản, bởi vì còn có rất nhiều người ở lại lớp vỡ lòng.
Một phần là bởi vì yêu cầu của bài thi này phải đạt điểm tối đa.
Nội dung bài thi rất đơn giản, muốn đạt tới điểm tối đa đối với một số người mà nói lại không dễ dàng, trong quá trình này quan trọng nhất cũng không phải là học sinh nắm chắc nội dung, mà là sự cẩn thận của học sinh.
Chỉ cần có thể làm được hai điểm trên, đạt tới điểm tối đa kỳ thật rất dễ dàng.
Điểm khó của bài thi lần này đối với ba người Lâm Thành Phúc cũng giống như vậy.
Nếu là lúc trước khi chưa có chuyện gì xảy ra, Khấu Nguyên Minh chưa từng trải qua hiểu lầm ngoài ý muốn dẫn tới tâm tình phập phồng kia, có lẽ hắn cũng không nắm chắc mười phần khi tham gia cuộc thi lần này.
Nhưng hiện tại, hắn đã hạ quyết tâm nhất định phải thi đạt thành tích tốt.
Khi kiểm tra, vẻ mặt của ba người đều hết sức nghiêm túc, giống như trước mắt không phải bài thi mà là đang đối mặt với một vấn đề quan trọng, bọn họ nhất định phải nghiêm túc đối mặt, nếu không rất có khả năng tạo thành hậu quả nghiêm trọng.
Bởi vì đúng lúc Du Ninh có tiết ở phòng bên cạnh nên giám thị buổi thi này là Điền Đường.
Người tham gia cuộc thi cũng chỉ có ba người, mà lại còn là ba người Lâm Thành Phúc cho nên Điền Đường không quá để ý, nàng ngồi ở trên bục giảng, tiện tay cầm một quyển sách toán lớp ba lật xem.
Toán lớp một lớp hai của tiểu học chủ yếu là học phép cộng trừ và phép nhân, nội dung tổng thể tương đối bình thường.
Bắt đầu từ lớp ba, nội dung trong sách toán bắt đầu liên quan đến hình học và phép chia, chủ yếu là nội dung tính toán của một số hình học, tính toán diện tích của hình học, trong mắt Điền Đường vẫn rất bình thường.
Chỉ là sách lớp ba nhìn qua thú vị hơn sách giáo khoa lớp hai một chút, thậm chí bên trong còn có một ít câu chuyện, Điền Đường xem đến say sưa.
Đợi đến khi buổi thi kết thúc, Điền Đường đã xem xong nửa quyển sách.
Nàng ngẩng đầu lên nhìn về phía ba người vẫn đang nghiêm túc làm bài kiểm tra, ngồi thẳng lưng lên nói: "Nếu các ngươi cảm thấy không có vấn đề gì thì có thể nộp bài thi cho ta trước, có thể qua bài thi lần này hay không, rất nhanh sẽ có kết quả."
Điền Đường nói xong, Khấu Nguyên Minh liền cúi đầu, cả người hắn sắp dính vào bài thi rồi.
La Trung lật xem bài thi trong tay, tuy rằng trong lòng hắn có nắm chắc phần đúng tương đối lớn, nhưng lúc này vẫn không dám buông lỏng tinh thần.
Người nộp bài thi đầu tiên lại là Lâm Thành Phúc, người trầm ổn nhất trong ba người.
Lâm Thành Phúc đứng dậy, đặt bài thi trước mặt Điền Đường nói: "Làm phiền thần sứ đại nhân."
Lúc muốn đi, ánh mắt Lâm Thành Phúc đảo qua rồi dừng lại trên quyển sách giáo khoa đặt trước mặt Điền Đường một hồi lâu, còn có chút lưu luyến không muốn rời.
Điền Đường nhận ra tầm mắt của Lâm Thành Phúc, nàng đưa sách giáo khoa cho hắn: "Cầm xem đi, ngươi có thể thử xem với lượng tri thức hiện tại của ngươi có thể xem hiểu bao nhiêu.”
"Được!"
Lâm Thành Phúc vội vàng cầm lấy quyển sách như lấy được bảo bối rồi trở lại chỗ ngồi, hắn mở sách giáo khoa ra đọc từng câu từng chữ.
Hắn mới đến thôn Điền gia không lâu, cũng không học được quá nhiều chữ giản thể, vì thế khi xem quyển sách này, rất nhiều chữ ở trong mắt hắn đều rất xa lạ, cũng may phồn thể cùng giản thể tương đối giống nhau, Lâm Thành Phúc mơ hồ đoán chữ nên hắn có thể hiểu được trên sách viết gì.
Điền Đường chỉ nhìn thoáng qua liền cúi đầu sửa bài thi cho Lâm Thành Phúc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận