Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 896 -




Dung mẫu lắc đầu: "Không được, chúng ta mới đến, không thể đem toàn bộ ngân lượng tiêu hết trên người ta, đại phu, kê đơn thuốc rẻ nhất đi.”
Lúc này Bạch Quán Chúng đã viết xong phương thuốc, hoàn toàn không nghe mấy người nói chuyện, trực tiếp đưa phương thuốc cho Dung phụ: "Đây là phương thuốc, các ngươi chiếu theo phương thuốc đi bốc thuốc."
Dung mẫu lại muốn lên tiếng, Bạch Quán Chúng mở miệng trước: "Tiền bạc dược liệu tạm thời không cần lo lắng, tình huống của các ngươi đặc thù, thành Thần Linh có trợ cấp, một phần tiền dược liệu trong đó do thành Thần Linh trả, còn lại sẽ rơi vào hóa đơn của các ngươi, chờ đến khi các ngươi có tiền lại chậm rãi trả là được, thời gian trả tiền không nhất định, một, năm, mười năm, cho dù các ngươi khó khăn tới đâu, ta nghĩ các ngươi đều có thể trả hết.”
Dung Thu lập tức đứng dậy, nghiêm túc nhìn Bạch Quán Chúng: "Đại phu, thời gian dài như vậy, có thể có người không trả tiền hay không?"
Bạch Quán Chúng nở nụ cười, lắc đầu: "Sẽ không, cũng không dám, tình huống cụ thể chờ các ngươi ở lại tất nhiên sẽ biết, trước mắt, cơ bản tất cả bá tánh giai đoạn trước đến sau tính nợ, tuyệt đại đa số người đều đã trả hết nợ nần, chỉ có một phần nhỏ cuộc sống xác thực khó khăn còn thiếu một chút."
Người Dung gia nghe nói như thế, đáy lòng đều thở phào nhẹ nhõm.
Trái tim Dung Thu vẫn luôn dâng cao cũng theo đó hạ xuống, kéo tay Dung mẫu thấp giọng nói: "Nương, người yên tâm, chúng ta sẽ cứu người, về sau ta sẽ kiếm tiền trả thuốc, nhưng nương nhất định phải sống thật tốt.”
Dung mẫu vốn tưởng rằng mình đã đi tới tuyệt lộ, không nghĩ tới liễu ám hoa minh hựu nhất thôn*, lập tức đứng dậy, nhìn Bạch Quán chúng cúi đầu thật sâu: “Đa tạ đại phu.”
(*): Qua rặng liễu tối, đến khóm hoa tươi lại có một thôn làng

"Không cần cám ơn ta, đây là ý của thần sứ đại nhân." Bạch Quán Chúng cười nói, "Trong khoảng thời gian này người đến thành Thần Linh tương đối nhiều, dưới tình huống các ngươi mệt nhọc sau quá trình đi đường dài, rất dễ dàng xảy ra chuyện, nên mới để ta canh giữ ở chỗ này."
“Thần sứ đại nhân?” Người Dung gia đều vô thức lên tiếng.
“Đúng, thần sứ đại nhân…”
Bạch Quán Chúng đang muốn giải thích, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng la kích động.
“Bạch đại phu, Bạch đại phu, nơi này có một tiểu hài tử sinh bệnh, hơn nữa bệnh rất nghiêm trọng!!!”
“Tiểu hài tử sinh bệnh tìm ta làm gì, mau đi tìm bác sĩ Du.” Bạch Quán Chúng lập tức đứng dậy, không nói chuyện với người Dung gia nữa, bước nhanh ra ngoài, hoàn toàn mặc kệ tình huống trong phòng.
Bên ngoài truyền đến từng đợt thanh âm hỗn độn, có người đang khóc, có người đang kêu rên, còn có thanh âm hoang mang rối loạn.
Người Dung gia cũng không biết mình nên làm như thế nào, chỉ có thể đứng ở trong phòng, ngay cả động cũng không dám động.
Qua một hồi lâu, Bạch Quán Chúng lại xuất hiện, lúc nhìn thấy người Dung gia trong phòng, lắp bắp kinh hãi: "Các ngươi sao còn ở đây?"
Vừa nói xong, chính hắn tự vỗ đầu nói: “Là ta sơ suất, quên nói với các ngươi, sau khi các ngươi đi ra ngoài, bên ngoài có người chờ, sẽ dẫn các ngươi đi bốc thuốc, đưa các ngươi đến điểm an trí tạm thời.”
"Bạch đại phu, hài tử bên ngoài thế nào rồi?" Dung Thu hỏi, những người còn lại cũng đồng loạt nhìn Bạch Quán Chúng, bọn họ vẫn ở lại đây, trong đó cũng không thiếu ý nghĩ muốn biết tình huống bên ngoài.
Dung Thu nhớ rõ trong đám người bọn họ, quả thật có một hài tử bị bệnh rất nặng, đại phu bên ngoài đều nói hết thuốc chữa, thế cho nên tốc độ binh lính xua đuổi bọn họ càng lúc càng nhanh, như là muốn vội vàng đưa bọn họ đến nơi này trước khi hài tử đó chết.
Trong lòng Dung Thu kỳ thật rất tò mò nơi này rốt cuộc là địa phương gì, cùng với những binh lính xua đuổi bên ngoài rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, nếu chỉ nhìn bề ngoài, có lẽ sẽ khiến người ta cho rằng hai bên liên hợp lại đưa bọn họ tới, nhưng nhìn thái độ của những binh lính bên ngoài, tựa hồ không giống nhau lắm.
Thậm chí ở trong mắt những binh sĩ kia, tựa hồ bọn họ tới nơi này, chỉ có một con đường chết.
"Hài tử kia may mắn, gặp được bác sĩ Du, nếu như nơi này chỉ có ta, khẳng định không cứu được." Bạch Quán Chúng nói, thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lộ ra nụ cười, "Bác sĩ Du là chuyên gia khoa nhi, am hiểu bệnh của hài tử nhất, vừa rồi hài tử kia đã thoát khỏi nguy hiểm, sau đó chỉ cần không phát sốt nữa, sẽ không có vấn đề gì lớn."

Bạn cần đăng nhập để bình luận