Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 677 -




Chương 677:
Thạch Hùng vẫn gật đầu khi Ngô Tu Kiệt nhìn.
Ngô Tu Kiệt lúc này mới hạ quyết tâm, chắp tay với Điền Đường: "Thần sứ đại nhân, lần này thật sự phải đắc tội rồi.”
Trong nháy mắt Điền Đường đã gật đầu, Ngô Tu Kiệt bất ngờ ra tay.
Cho dù là Điền Đường, cũng có thể dễ dàng cảm nhận được quyền phong trong tay của Ngô Tu Kiệt lúc này so với lúc trước lại hoàn toàn khác nhau.
Nếu như không có so sánh, có lẽ nàng sẽ cho rằng lần trước Ngô Tu Kiệt đã xuất toàn lực, dù sao quyền phong như vậy, đối với khuôn mặt của nàng quả thật cũng đã mang đến chấn động nhất định.
Nhưng so sánh với nhau, rõ ràng lần trước đã nương tay.
Điền Đường lần này cũng không nhắm mắt nữa, trơ mắt nhìn nắm đấm của Ngô Tu Kiệt từng chút từng chút tới gần nàng, trong con ngươi của nàng càng ngày càng rõ ràng.
Mắt thấy nắm đấm sắp đánh trúng, Ngô Tu Kiệt lại đột nhiên biến mất tại chỗ.
Cho đến khi hắn biến mất, Điền Đường mới ôm chặt trái tim, lòng bàn tay có thể dễ dàng cảm nhận được nhịp tim đang đập thình thịch, khi nắm đấm của Ngô Tu Kiệt sắp đánh trúng nàng, cho dù biết rõ mình sẽ không bị thương, nhưng nàng vẫn khẩn trương.
Thạch Hùng ở một bên chậm rãi thở ra một hơi: "Như vậy bây giờ, hắn có lẽ cũng có thể đưa ra quyết định.”
Điền Đường lấy lại tinh thần, sau khi bình phục tâm tình, nghiêm túc hô lên một tiếng: "Thạch đại nhân.”
Thạch Hùng nghe ra giọng nói của Điền Đường, lập tức đứng dậy: "Vâng, thần sứ đại nhân.”
Điền Đường ngước mắt: "Hôm nay vệ đội của trấn Thần Linh là do Lý Nhị Trụ quản, theo ý kiến của Thạch đại nhân, binh lính của phủ Lâm Xuân nên tiếp tục cùng với vệ đội tách ra để quản lý, hay là đem cả hai gộp lại thành một?"
Về chuyện vệ đội và binh lính, Điền Đường cũng đã suy nghĩ rất lâu.
Vệ đội của trấn Thần Linh ngay từ đầu chỉ là một chi thủ tiểu vệ đội, phía sau lại dần dần biến thành một đội ngũ binh lính, xem như một mực tuần tự tiến hành.
Nhưng sau khi nhận được phủ Lâm Xuân, trấn Thần Linh cũng đồng thời tiếp quản đóng quân của triều đình ở lại trấn Thần Linh.
Trong khoảng thời gian này chuyện đóng quân của phủ Lâm Xuân vẫn luôn do Thạch Hùng quản lý, trước mắt xem ra tựa hồ cũng không có bất kỳ vấn đề gì, nhưng đợi đến khi phủ Lâm Xuân hoàn toàn quy vào trấn Thần Linh, quan hệ đóng quân cùng với vệ đội cũng cần phải tiến hành đánh giá lại thêm một lần nữa
Vệ đội của trấn Thần Linh từ khi thành lập cho đến bây giờ, vẫn luôn do Lý Nhị Trụ làm hủ đạo, ngay cả Lâm Thành Phúc cũng chỉ ở vị trí phụ trợ, độ tán thành của các đội viên của vệ đội đối với Lý Nhị Trụ tự nhiên cũng không cần phải nhiều lời.
Bên đóng quân, tướng lĩnh ban đầu là Ngô Tu Kiệt, bây giờ là Thạch Hùng, nhìn như Thạch Hùng sau khi tiếp nhận hoàn toàn cũng không có bất cứ vấn đề gì, kì thực là bởi vì Thạch Hùng những năm gần đây ở phủ Lâm Xuân, hơn nữa bản thân của Thạch Hùng chính là võ tướng, lúc này mới có thể xuất hiện các binh sĩ không hề ngăn cách mà còn tiếp nhận hắn.
Nhưng những người đóng quân này định cư ở trong trấn Thần Linh, vệ đội của trấn Thần Linh vẫn luôn tồn tại, để cho bọn họ tiếp nhận vệ đội cũng không khó, nhưng để cho thành viên của vệ đội tiếp nhận hoàn toàn việc đổi "Đội trưởng", lại cũng không hề dễ dàng.
Cũng bởi vậy, một khi đóng quân cùng với vệ đội sát nhập lại, vị trí của Lý Nhị Trụ tuyệt đối cũng sẽ không thể động vào, thật sự nếu muốn thỏa hiệp, chỉ có thể để Thạch Hùng thỏa hiệp.
Vấn đề của Điền Đường, thay vì nói là đang hỏi Thạch Hùng về vệ đội cùng với quân đóng quân có muốn hợp nhất từ hai thành một hay không, không bằng nói là đang hỏi, nếu như đến lúc đó cả hai đội ngũ thật sự sát nhập lại, Thạch Hùng có nguyện ý ở dưới Lý Nhị Trụ, thuộc sự quản lý của Lý Nhị Trụ hay không.
Thạch Hùng cũng không phải kẻ ngốc ngốc, rất dễ dàng nghe ra ý tứ của Điền Đường.
Suy nghĩ thật lâu, Thạch Hùng mới cân nhắc rồi mở miệng: "Theo cách nhìn của ta, không nên hợp nhất quân binh và vệ đội.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận