Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 383 -




Bất tri bất giác, lại thêm một tiết học nữa đã kết thúc, trong phòng làm việc cũng dần dần trở nên náo nhiệt hơn.
Hiện nay một số lão sư của trấn Thần Linh sẽ làm việc toàn thời gian, nói cách khác công việc chính của bọn họ là lão sư dạy học, nhưng bởi vì chương trình học cũng sẽ tương đối nhiều, đôi khi có thể phải đi từ sáng cho đến tối, nếu muốn bọn họ cũng có thể làm việc thêm giờ.
Đặc biệt là ở nhà trẻ, bởi vì chương trình giảng dạy cũng được sắp xếp tự do hơn, vì vậy các lão sư cũng có thể dựa vào nhu cầu của mình để tiến hành dạy học, mà tiền lương của lão sư cơ bản đều là dựa theo chương trình dạy học mà tính.
Một khóa học một ngày bình thường sẽ có tám tiếng, nếu như toàn bộ các lớp học đều xếp đầy, tiền lương của bọn họ so với những công xưởng ở bên kia cũng tính là rất nhiều.
Nhưng nhu cầu của học sinh cũng đang dần thay đổi, lão sư cũng cần phải luôn cố gắng trau dồi và học tập thêm, nếu thành quả học tập của họ chỉ ở mức bình thường, tuy rằng họ cũng sẽ không đến mức mất đi hoàn toàn phần công việc này, nhưng họ cũng chỉ có thể tiếp tục dạy những học sinh ở lớp dưới, tất nhiên chuyện này cũng sẽ hạn chế sự phát triển của bản thân họ.
Trong số các giáo viên trở về cũng bao gồm cả Tô Tu Vĩnh.
Lúc ban đầu khi Tô Tu Vĩnh đi tới trấn Thần Linh, hắn vẫn luôn cảm thấy việc học thêm kiến thức mới là vô cùng hổ thẹn, nhưng sau khi hắn bắt đầu đi đến học đường để học tập, kiên trì một thời gian hắn liền cảm thấy sự hổ yhenj ban đầu đã hoàn toàn biến mất.
Tô Tu Vĩnh đi vào văn phòng, sau đó mới phát hiện bầu không khí ở bên trong cũng không đúng lắm, nhìn theo ánh mắt mọi người để nhìn lại, rất nhanh hắn cũng đã nhìn thấy được Điền Đường, sau đó hắn vẫn đứng im tại chỗ, không dám nhúc nhích.
Điền Đường nhận ra tầm mắt ở phía sau, nàng cũng đã quay đầu lại, vừa vặn lại đụng phải ánh mắt của Tô Tu Vĩnh, nàng cười rồi nhìn hắn: "Tô tiên sinh có lời muốn nói với ta hay sao?”
Tô Tu Vĩnh hít một hơi, sau đó mới chậm rãi đi đến gần, sau khi đi tới trước mặt của Điền Đường, hắn đã nghiêm túc khom người: "Đa tạ thần sứ đại nhân đã cho Tô mỗ một cơ hội, để Tô mỗ có thể dạy học ở trong trường.”
Điền Đường ngay lập tức từ trên ghế đứng lên, nàng cũng đã đáp lễ với hắn: "Tô tiên sinh có thể ở lại trường học, tất cả đều dựa vào năng lực của Tô tiên sinh, cũng không phải là ta...”
Đối mặt với Tô Tu Vĩnh, Điền Đường vẫn luôn nguyện ý tôn trọng hắn, bởi vì thân phận lão sư này, mặc kệ là ở bất cứ nơi nào, cho dù là ở đâu, thì cũng đều đáng được tôn trọng.
“Những lời mà Tô mỗ nói chính là lời thật lòng.” Tô Tu Vĩnh nhìn Điền Đường, "Nếu như không phải là nhờ thần sứ đại nhân, Tô mỗ cũng không thể nào trở thành người như hiện tại, ta rất hối hận vì lúc đầu đã ghét bỏ những kiến thức của trấn Thần Linh, bây giờ khi nhớ lại lúc đó ta cũng giống như là ếch ngồi đáy giếng vậy, ở đáy giếng lâu, liền cho rằng thứ mà mình nhìn thấy chính là thiên hạ rộng lớn này."
“Học xong ta mới biết, kiến thức của các lĩnh vực đều vô cùng nhiều, không hề có giới hạn, giống như trời đất không có cực hạn, chỉ tiếc là ta đến hiện tại mới có thể hiểu được đạo lý này.”
Điền Đường chăm chú lắng nghe lời hắn nói, đợi đến khi Tô Tu Vĩnh nói xong, mới biểu đạt ý kiến của nàng: "Hiện tại Tô tiên sinh đều đã được mọi người gọi là Tô lão sư, không phải những điều này đã chứng minh hết tất cả rồi sao?”
Ánh mắt của Tô Tu Vĩnh cũng nhìn thẳng vào người của nàng.
Điền Đường mỉm cười: "Kiến thức sẽ không bao giờ có ưu và khuyết, nó vẫn luôn được đặt ở đó, chờ chúng ta tự đến để học tập, sau đó liền sử dụng nó để thay đổi bản thân, nói một cách nghiêm túc, kiến thức chỉ là công cụ để cho chúng ta học hỏi mà thôi, Tô tiên sinh từng là người có học thức vô cùng sâu rộng, chỉ là kiến thức ở mỗi nơi sẽ mỗi khác mà thôi, những người khi gặp một lĩnh vực nào đó mới tất nhiên cũng sẽ cảm thấy lo sợ và thấp thỏm, nhưng ta cho rằng Tô tiên sinh đã làm rất tốt ở phương diện này.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận