Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 311 -




Vương Trường mờ mịt: "Bọn thổ phỉ kia không phải bị…"
Vừa nói, hắn đột nhiên phát hiện có điều gì đó không đúng, quả nhiên trên mặt Lý Nhị Trụ lộ ra vẻ giễu cợt, tựa tiếu phi tiếu.
"Không thể nào? Những thổ phỉ kia là...?" Vương Trường khiếp sợ không thôi.
"Nếu không ngươi cho rằng tại sao Lâm Thành Phúc dễ dàng nghe lời Điền Đường như vậy?" Lý Nhị Trụ thấy vẻ mặt khiếp sợ của Vương Trường, đột nhiên cảm thấy rất vui vẻ, một lát sau hắn thấy Điền Đường đang đứng trên xe ngựa cách đó không xa im lặng nhìn hắn.
Hắn vội vàng buông vai Vương Trường ra, bước nhanh lên chắp tay: "Thần sứ đại nhân, ta chỉ đùa giỡn với Vương Trường mà thôi, tuyệt đối không có ý gì khác."
Điền Đường ngồi xổm xuống, bình tĩnh nhìn hắn: "Ồ? Hai người đang nói chuyện về ta?"
Lý Nhị Trụ cúi đầu xuống, nhìn trước nhìn sau, nhớ tới lúc hắn vừa mới nói chuyện còn cố ý đè thấp giọng, theo lẽ thông thường Điền Đường không có khả năng nghe được lời của hắn, kết quả lại bởi vì một ánh mắt của Điền Đường, bản thân hắn chột dạ nhận sai.
Lý Nhị Trụ thở dài, hắn cảm thấy mình gặp phải Điền Đường, đầu óc sẽ không tốt lắm.
"Ta chỉ là nói về thành tựu vẻ vang của thần sứ đại nhân, cũng là muốn để cho Vương Trường biết, thật sự không có ý gì khác."
Điền Đường không để chuyện này để ở trong lòng, nhưng nhìn thấy Lý Nhị Trụ bày ra bộ mặt như chuột gặp mèo, nhịn không được bật cười, chủ động nói sang chuyện khác: "Ngươi đã đếm chưa? Những lưu dân này có bao nhiêu người?"
Lý Nhị Trụ quay đầu nhìn: “Ta không đếm kỹ, nhưng đám người này cũng không ít, nhìn chung hơn trăm người.”
Điền Đường gật đầu: "Đều dẫn về đi."
Nếu có hơn trăm lưu dân, 2000 người hẳn là có thể đáp ứng yêu cầu thăng cấp.
Hay là lại thành lập một đội ngũ chuyên đi tìm người?
Trước đó không có đội ngũ như vậy, có phải nàng đã bỏ lỡ rất nhiều người không?
Người đi ngang qua đều là vô chủ, so với đi việc đi huyện thành cướp người thì đơn giản hơn nhiều, đợt này là đợt lưu dân tới, không thu nhận thì phí.
Điền Đường nhìn lưu dân đằng xa, trên mặt không hề gợn sóng, nội tâm lại đang mừng như điên.
Trấn nhỏ cấp một!!

"Thần sứ đại nhân!"
Rẽ qua núi lớn, trước mắt rộng mở.
Khi bóng dáng của Điền Đường xuất hiện, thị vệ ở đây ngay lập tức khom người hành lễ.
Dân chúng lần đầu tiên tới đây đều bởi vậy mà hoảng sợ.
Một lúc sau, lại có một đội thị vệ tới đón những lưu dân từ chỗ Lý Nhị Trụ kia đi, về những người còn lại, vẫn do Lý Nhị Trụ dẫn dắt bố trí ở thôn Điền gia.
Lỗ mẫu nắm lấy mép xe ngựa, cẩn thận nhìn ra bên ngoài, dường như mỗi ánh mắt đều lộ vẻ kinh ngạc.
Lỗ Anh đỡ bà xuống: "Nương, sau này chúng ta ở lại đây."
Lỗ mẫu nắm chặt tay Lỗ Anh: "Nhi tử, nương không phải đang nằm mơ chứ?"
"Lúc ta mới tới cũng giống như nương." Lỗ Anh đỡ bà, sau khi xác nhận Lỗ mẫu cũng đi theo tới thôn Điền gia, hắn mới thật sự thả lỏng: "Có một số việc một hai câu nói không rõ ràng, nương ở chỗ này một thời gian, tự nhiên sẽ biết."
Trong lòng Lỗ mẫu vẫn còn rất nhiều nghi vấn, nhưng vẫn gật đầu: "Được được được."
Từ lối vào đến vị trí trung tâm, đã trải toàn bộ đường đất, con đường bằng phẳng giúp xe ngựa đi về có thể tiết kiệm không ít lực, xe ngựa trong tay Điền Đường được toàn bộ đưa vào sử dụng, làm phương tiện giao thông công cộng đi sử dụng ở thôn Điền gia.
Ngoại trừ thành viên vệ đội, các thôn dân phải ngồi xe ngựa, một lần đi mỗi người chi một đồng tiền, cho tới bây giờ, tất cả thôn dân thôn Điền gia dường như đã ngầm đồng ý sử dụng phỉnh, sẵn sàng sử dụng phỉnh để thay thế cho tiền đồng.
So với bên ngoài, ưu thế lớn nhất hiện nay của thôn Điền gia chính là các thôn dân chỉ cần nguyện ý làm việc là có thể tìm được công việc kiếm tiền, cũng có thể làm việc nuôi sống gia đình, đây là điều mà trước đây rất nhiều người không bao giờ tưởng tượng được.
Đợi sau khi toàn bộ thôn dân vào thôn Điền gia, Điền Đường nhấp vào lời nhắc nâng cấp nhiệm vụ của thôn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận