Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 211 -




Chương 211:
Ưu thế của thôn Điền gia là có khu vực an toàn, có kết giới màu lam kia, cũng không ai dám hành động thiếu suy nghĩ.
Nhưng kết giới thực sự của thời đại này đều là dựa vào chướng ngại vật do con người tự mình xây dựng, ví dụ như tường thành, hoặc là đào sông để bảo vệ thành.
Điền Đường cũng không biết những chuyện mà Lâm Thành Phúc đã làm ở trấn Phong Thu, cho đến vài ngày sau, khi nghe Mai Kỳ nhắc đến thì nàng mới biết được những chuyện mà Lâm Thành Phúc đã làm ở trấn Phong Thu.
Lúc đó Điền Đường vẫn đang ngồi ở trong phòng làm việc của học đường số 3, nàng vẫn đang phê sửa bài thi lên lớp lần này.
Mai Kỳ đứng ở một bên, nói xong những chuyện mà Lâm Thành Phúc đã làm ở trấn Phong Thu, trên mặt cũng mang theo vài phần bất mãn cùng với sự phẫn uất.
Điền Đường buông bài thi trong tay xuống, nghiêng người đối mặt với hắn: "Ngươi cảm thấy hắn làm không đúng sao?"
Mai Kỳ chần chờ, trong mắt đã để lộ ra nhiều cảm xúc, cũng không dám mở miệng nói thật. “Không cần suy nghĩ nhiều, ngươi nghĩ gì thì cứ nói.”
Điền Đường bình tĩnh nói, “Ngươi biết tính cách của ta, ta chưa bao giờ nổi giận vô cớ cả, đương nhiên cũng sẽ không so đo với ngươi trong chuyện này.”
Mai Kỳ cắn răng, lấy hết dũng khí mở miệng ra để nói: "Ta cho rằng hắn làm không đúng, những lưu dân kia vốn là người đã trải qua đau khổ, thật vất vả mới có thể có được một chỗ ở, hôm nay lại muốn liều mạng, có lẽ ở trong mắt hắn, những người này cũng chỉ là công cụ giúp hắn làm việc."
Điền Đường bật cười: "Ngươi là đang nói chính bản thân ngươi sao?"
“Thần sứ đại nhân lúc trước cũng mang về một nhóm lưu dân từ huyện Khê Lâm, nhưng thần sứ đại nhân vẫn luôn chú ý đến bọn họ, để cho bọn họ tự lực cánh sinh để làm việc, thế nhưng cách làm của Lâm Thành Phúc với ngươi đều không giống nhau."
"Thực ra là đều giống nhau cả." Điền Đường xoay bút trong tay của mình, "Ta cũng vậy, Lâm Thành Phúc cũng thế, bản chất của chúng ta rất giống nhau, bất kể là ở thôn Điền gia hay là ở trấn Phong Thu, đối với những lưu dân kia mà nói, không có bất kỳ khác biệt nào cả, ngươi hiểu ý của ta hay không?"
"Hay là để ta đổi cách hỏi khác."
Điền Đường đứng dậy, "Nếu như là ngươi, bởi vì chiến tranh mà phải di tản, đã rất nhiều ngày ngươi đã không có một bữa cơm để ăn, ngươi hiểu rất rõ nếu như vẫn cứ tiếp tục như vậy, ngươi nhất định sẽ chết đói, lúc này không có thôn Điền gia, chỉ có trấn Phong Thu, ngươi nguyện ý tới trấn Phong Thu, hay là nguyện ý vẫn luôn ở lại bên ngoài huyện Khê Lâm, chờ đến một ngày sẽ bị chết đói hoặc là trở thành cướp?"
Hắn thật lâu mới hiểu ý nghĩa của những câu nói mà Điền Đường đã nói: "Tuy rằng Lâm Thành Phúc luôn vênh mặt hất hàm sai khiến người khác, nhưng hắn quả thật đã cho ta một con đường sống, ở trấn Phong Thu, ta có thể có một con đường sống, nhưng ở lại bên ngoài huyện Khê Lâm, nhất định sẽ là một con đường chết."
Điền Đường cười: "Nếu như đặt ngươi ở vị trí của Lâm Thành Phúc, ngươi sẽ làm tốt hơn hắn sao?"
Mai Kỳ đột nhiên ý thức được điều gì đó, "Ừm, trấn Phong Thu không hề có khu an toàn."
Điền Đường đi tới cửa sổ của học đường, nhìn cảnh sắc bên ngoài đã thay đổi rất lớn, "Thôn Điền gia rất tốt, điều này ta và ngươi đều rất rõ, nhưng nếu như không có khu an toàn, không có thần nữ, cũng sẽ không có thôn Điền gia như bây giờ, đương nhiên, ta cũng sẽ không dùng thái độ của hiện tại mà đối đãi với các thôn dân khác."
Hắn nhìn theo tầm mắt Điền Đường nhìn ra phía bên ngoài: "Quyền lực và uy nghiêm, mới thật sự là lực cản."
Điền Đường quay đầu lại: "Gần đây ngươi học tập như thế nào rồi?"
Mai Kỳ không ngờ Điền Đường lại đột nhiên hỏi về vấn đề này, hắn còn tưởng rằng thành tích gần đây của hắn đã khiến Điền Đường có một chút bất mãn.
Hắn vội vàng giải thích: "Thần sứ đại nhân, ta vẫn luôn chăm chỉ học tập, bình thường đi học cũng luôn chăm chú nghe giảng, chỉ là ta không thể thi đậu lớp chuyên, ta xin lỗi."

Bạn cần đăng nhập để bình luận