Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 937 -




"Lương tâm là gì?" Lý Nhị Trụ cười ha hả nhìn Vệ Kiến Đình, "Những bá tánh kia cho dù ở nhà, cũng là đang chịu đói chịu khổ, không bằng để cho bọn họ sớm giải thoát, tâm tư tốt như vậy, lại không có người để lý giải, thật sự là rất đáng tiếc."
Lý Nhị Trụ vừa nói, Vệ Kiến Đình trực tiếp giơ tay vỗ lên lồng gỗ, khiến cho toàn bộ lồng gỗ cũng bắt đầu lay động.
Cũng may cây cột ở trong lồng gỗ rất thô, cho dù một chưởng này của Vệ Kiến Đình có khí lực rất lớn, cũng không có tạo ra sự ảnh hưởng quá lớn đối với cây cột.
Người trông coi ở bên cạnh đều hoảng sợ, khẩn trương nhìn tình huống ở lồng gỗ, sau khi xác nhận không có vấn đề gì mới thoáng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng thấp giọng nói chuyện với Lý Nhị Trụ: "Quân sư, ngài ngàn vạn lần không nên kích thích Vệ tướng quân, Vệ tướng quân có quân lực lớn, cho nên mới dùng xích sắt để khóa lại, nhưng nếu Vệ tướng quân có khí lực lớn hơn một chút, chỉ sợ sẽ đánh vỡ lồng sắt, đến lúc đó lại vây khốn, sợ là sẽ tương đối phiền toái.”
Lý Nhị Trụ thuận miệng nói, thấy mấy người vẫn lo lắng nhìn hắn, bất đắc dĩ gật đầu, "Được rồi, ta sẽ không kích thích Vệ tướng quân nữa, các ngươi cứ tiếp tục đứng ở bên cạnh đi, đừng quấy rầy ta nói chuyện với Vệ tướng quân.”
“Vâng.” Mấy người đồng ý, thức thời thoáng đi xa một chút.
Lúc này cách lồng gỗ gần nhất chính là Lý Nhị Trụ, xa một chút chính là lão Ngũ, cách khoảng cách chừng ba bước, xa hơn một chút, cơ bản đều là cách khoảng cách năm bước.
Khoảng cách này có thể cho Lý Nhị Trụ đủ không gian để nói chuyện với Vệ Kiến Đình, tiếng đối thoại của hai người cũng có thể truyền ra ngoài, nếu Vệ Kiến Đình đột nhiên có động tác, cũng có thể lập tức phản ứng.
Sự bất mãn của Vệ Kiến Đình đối với Lý Nhị Trụ đã trực tiếp biểu hiện ở trong ánh mắt, thậm chí có một loại cảm giác bất cứ lúc nào hắn sẽ lại bạo động thêm một lần nữa.
Lý Nhị Trụ lần này lại không có nhìn hắn, ngược lại nghiêm túc nhìn cây cột gỗ trước mắt, đưa tay đụng đụng, thử vỗ nhẹ, thậm chí đem cây cột nắm ở trong tay, cảm nhận được độ to nhỏ của nó.
Vệ Kiến Đình nhìn động tác của hắn chỉ cảm thấy khó hiểu, thấy Lý Nhị Trụ một mực cảm nhận về tình huống của cây cột, nhịn không được liền hỏi: "Ngươi đang làm cái gì vậy?"
"Vệ tướng quân có thể đánh gãy cây cột gỗ này không?" Lý Nhị Trụ nhìn Vệ Kiến Đình, trong mắt đã mang theo vài phần kích động và tò mò.
Lúc Vệ Kiến Đình gõ vào cột, hắn đã suy nghĩ rằng nếu như đổi lại thành hắn, có phải là có thể gõ gãy được cột này hay không, lấy độ to nhỏ của cái lồng gỗ này, hắn cảm thấy nếu như hắn có thể dùng khí lực tương đối lớn để gõ, muốn đem nó mà gõ gãy tựa hồ cũng không phải là vấn đề lớn.
Vệ Kiến Đình nhíu mày, thở ra một hơi: "Nếu dùng sức, gõ gãy nó cũng không khó.”
Nói xong, hắn cúi đầu nhìn sợi xích sắt trói buộc hắn, cũng chính vì vậy, bọn họ mới muốn dùng sợi xích sắt này để vây khốn hắn, không cho hắn chạy trốn.
Lý Nhị Trụ đã sớm chú ý tới xích sắt ở trên người của Vệ Kiến Đình, hắn cũng không có ý định vào lúc này đem Vệ Kiến Đình thả đi, dù sao hiện tại Vệ Kiến Đình vẫn là địch nhân của thành Thần Linh, đem địch nhân thả đi, không khác gì thả hổ về núi, kết quả ngược lại sẽ mang đến thương tổn đối với thành Thần Linh.
Hắn cứ như vậy mà bồi ở bên người của Vệ Kiến Đình để hàn huyên thật lâu, lúc này trò chuyện chính là về tình huống của lồng gỗ, một lát sau lại bắt đầu tán gẫu xích sắt phải làm như thế nào mới có thể vây khốn người tốt hơn, phòng ngừa người chạy trốn, lại chính là tán gẫu một chút về giá trị vũ lực của Vệ Kiến Đình.
Không giống như trước trực tiếp chọc giận Vệ Kiến Đình, nhưng cũng không có nói một ít về đề tài mà Vệ Kiến Đình cảm thấy hứng thú, mà là để cho hắn một mực bị vây trong trạng thái bực bội.
Người nhìn chằm chằm ở bên cạnh cũng vểnh tai nghe thật lâu, thấy lâu như vậy mà Lý Nhị Trụ vẫn đều nói về những đề tài kỳ quái này, dần dần mất đi sự hứng thú, bắt đầu cùng người bên cạnh nói chuyện phiếm.
Nhiệm vụ của bọn họ là thủ vệ cho Vệ Kiến Đình, nhưng Vệ Kiến Đình hiện tại đồng thời đã bị xích sắt cùng với lồng gỗ vây khốn, lại là ở trước mắt của công chúng, chắc chắn sẽ không gây ra chuyện gì.

Bạn cần đăng nhập để bình luận