Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 88 -




Thời gian xây xong trường học lâu hơn một chút so với thời gian xây nhà gỗ và cầu, xây suốt hai ngày mới xong.
Điền Đường nhân lúc rảnh rỗi kéo theo Mai Kỳ ngồi xe ngựa đi đến huyện lân cận.
Trong thôn Điền gia, người Bạch gia lần đầu tiên nhìn thấy trường học tự xây dựng, ai nấy đều dừng lại trước ngôi trường mới.
Đặc biệt là hai phụ tử Bạch gia, mặc dù đã tin thôn Điền Gia này rất thần kỳ nhưng cảnh tượng xây dựng sống động như vậy thì quả là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy.
“Phục Linh, ngươi đúng là may mắn tám kiếp mới gặp được tiểu cô nương đó, cũng may là không có đắc tội với nàng.”
Bạch Phục Linh suy nghĩ một chút: “Cha, lúc nàng tới bán thuốc ta lỡ ép giá một chút thì có sao không?”
Bạch Quán Chúng giơ tay lên vỗ một cái vào sau ót Bạch Phục Linh: “Ngươi còn ép giá nàng!”
Bạch Phục Linh che cái ót lại: “Nếu từ đầu mà biết nàng sống ở nơi thần kỳ như vậy thì ta đã không ép giá nàng rồi”
Bạch Quán Chúng quét ánh mắt sang.
Bạch Phục Linh thấp giọng lầm bầm: “Ta làm gì nói lại nàng, nên ép giá cũng đâu có được, còn bị trả cao hơn so với giá bình thường.”
Bạch Quán Chúng bật cười: “Cũng may ngươi không ép giá được, hơn nữa tiểu cô nương kia cũng là người thông minh, nếu thật sự bị mấy lời kia của ngươi ép giá xuống, sao thần nữ lại để nàng làm thần sứ cơ chứ?”
“Cha, người tin có thần nữ hả?” Bạch Phục Linh kinh sợ hỏi.
“Đúng vậy, ai không tin thì đó là người ngu!” Bạch Quán Chúng chỉ vào trường học đang “tự xây dựng” nói: “Ngươi nhìn cha ngươi giống người ngu hả? Đi thôi!”
“Đi đâu?” Bạch Phục Linh vội vàng đuổi theo.
“Đi học, nhi tử ngốc!”
“Cha, cha nào con nấy thôi.”
“Cút nhanh!”

Điền Đường vén rèm lên: “Còn khoảng bao lâu nữa mới tới huyện?”
“Thần sứ đại nhân, còn khoảng một nén nhang nữa là chúng ta tới huyện.”
Người kéo xe ngựa họ Bạch, Bạch gia nghe nói Điền Đường muốn mượn xe ngựa, sợ nàng không dùng được nên cố tình cho mượn cả người kéo xe đưa họ đến huyện.
Huyện gần nhất với trấn Phong Thu là huyện Khê Lâm, cách trấn Phong Thu khoảng một giờ đi bộ, còn với thôn Điền Gia thì cách xa hơn, nhưng cũng chỉ hơn một chút.
Càng đến gần huyện Khê Lâm lại càng cảm thấy rợn người.
Cũng vào lúc này, Điền Đường mới cảm nhận được sự tàn khốc của chiến tranh một cách chân thật.
Xe ngựa một đường đi qua huyện Khê Lâm, gặp không ít người quần áo tả tơi trên đường đi, nhưng khi càng đi vào bên trong thì những người như vậy lại càng ít.
Cho đến khi tới cửa huyện mới nhìn thấy nhóm người đang đợi ở bên ngoài.
“Thần sứ đại nhân?” Mai Kỳ ngồi ở bên cạnh Điền Đường, trầm giọng gọi một tiếng.
“Ngươi xuống xe đi, thuyết phục được bao nhiêu hay bấy nhiêu, để cho bọn họ trở về thôn Điền Gia cùng chúng ta. Ta đi vào huyện một chuyến, đợi ta mua được đồ xong rồi sẽ quay lại tìm ngươi.”
Điền Đường nhìn Mai Kỳ: “Đây là nhiệm vụ thứ nhất ta giao cho ngươi.”
Mai Kỳ sửng sốt, sau đó gật đầu ngay lập tức: “Vâng thần sứ đại nhân, ta nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”
Nói xong, hắn nhảy xuống xe ngựa.
“Không được đâu thần sứ đại nhân.” Người kéo xe không nhịn được mà lên tiếng: “Thần sứ đại nhân à, ta biết tâm của ngài lương thiện nhưng những người này vô cùng đói khát, mặc dù trong đó cũng có người tốt nhưng cũng có không ít người lười biếng chỉ muốn ăn mà không muốn làm, nếu để bọn họ về thôn Điền gia e là sẽ gây rắc rối.”
Mai Kỳ ở bên dưới xe ngựa quay đầu lại.
Điền Đường gật đầu: “Nhớ cẩn thận, đừng để người khác phát hiện, nếu như để tri huyện Khê Lâm biết thì sẽ không tốt.”
Tất nhiên Điền Đường biết trong những người này sẽ có kẻ lòng dạ khó lường, nếu đúng là có người như vậy thì chỉ cần không đến thôn Điền gia bọn họ sẽ không làm gì, nhưng một khi đã đến thôn Điền gia, các quy định sẽ được Điền Đường định đoạt.
Nàng nhìn người kéo xe, mỉm cười nói: “Ngươi đến thôn Điền gia nhưng vẫn chưa hiểu rõ quy tắc ở đây đúng không?”
Người kéo xe mờ mịt gật đầu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận